Chương 6: Thanh Xuân Tôi Mang Tên Em 5

Ôn Triển Bình vốn nổi tiếng là một cậu học sinh tốt bụng, thích nhất là hay lo chuyện của người khác, ngay cả chó mèo lang thang ngoài đường cũng muốn đem về nhà chăm sóc hết.

Vì thế khi cậu vừa liếc mắt thấy Nại Lạc liền vội vội vàng vàng chạy tới, thò tay lấy trong balo ra một bịch khăn giấy khô còn chưa dùng lần nào.

Cậu mau lẹ rút một sấp khăn giấy, đầy mặt lo lắng thay Nại Lạc cầm máu, bộ dáng đúng chuẩn là người cha tốt của năm.

Khi thấy máu ngừng chảy, Ôn Triển Bình mới dám thở mạnh, cậu chớp chớp mắt, quan tâm hỏi hắn:

"Ông còn chỗ nào khó chịu không? Có khó chịu thì nói nhe, tôi đưa ông xuống phòng y tế liền"

Nại Lạc khẽ lắc đầu, nghĩ tới cậu vì một người dưng như mình mà lo lắng như vậy, mỉm cười ôn hoà bắt chuyện với cậu: "Cảm ơn cậu nhé, à hôm qua thầy Trần có giao bài tập, cậu đã làm chưa vậy?"

Ôn Triển Bình ngẩn người, đây là lần đầu tiên Nại Lạc chủ động cùng cậu nói chuyện phiếm nha, trước giờ cậu vốn tưởng hắn chỉ biết đọc sách, thi và đứng thứ hai toàn trường thôi đấy!

"Hì hì tui làm gần xong hết rồi, chỉ còn có hai bài cuối là vẫn chưa làm xong thôi á"

- Ôn Triển Bình nhanh chóng kéo ghế ngồi đối diện Nại Lạc tán chuyện phiếm, cậu cười ngốc nghếch nhìn Nại Lạc, càng nhìn càng thấy hắn rất đẹp trai rất dễ gần nha, không hề khó gần như mọi lần cậu thấy chút nào.

Nại Lạc trí nhớ trước giờ vẫn luôn rất tốt, hắn nhớ cậu bạn này sau mỗi kì thi luôn xếp thứ mười mấy trong lớp, thực lực rất tốt lại còn rất chăm chỉ, nếu không phải bị môn toán kéo chân, có lẽ cũng là một đối thủ đáng gờm đối với hắn.

"Thật ra tôi cũng chưa làm xong bài tập, nếu không ngại thì cậu có thể làm chung với tôi này"

Nại Lạc cong mắt cười, hắn không hề nói dối, hôm qua hắn về nhà rất trễ, tắm xong liền lập tức trèo lên giường đánh một giấc tới sáng nên bài tập vẫn chưa làm là thật.

Cơ mà với thực lực của hắn, chút bài tập cỏn con này hắn chỉ cần dành 10-15 phút liền giải xong, bất quá hiện tại hắn lại cảm thấy học tập cùng người khác rất mới lạ, cực kỳ muốn trải nghiệm một lần.

Mà tên nhóc Ôn Triển Bình này đối với môn toán giống như đã mất hết liêm sỉ, nghe Nại Lạc đề nghị giải chung liền không thèm khách khí cấp tốc bê hết sách vở sang, nghiêm túc cũng muốn học hỏi Nại Lạc.

Hạ Nhiên bị bọn họ coi như người vô hình từ đầu đến giờ, vốn định ngủ thật, ai ngờ cứ cách vài phút lại nghe bọn họ chít chít nói thứ ngôn ngữ kì lạ nào đó của toán học, thực sự phiền não gần chết.

!

Thời gian trôi qua rất nhanh, hệt như chó chạy ngoài đồng, nháy mắt đã bắt đầu một tiết học đầu tiên của buổi sáng hôm nay.

"Cả lớp đứng dậy, nghiêm"

- Lớp trưởng là một cậu trai khá cao ráo, đầu cắt tóc húi cua nhưng nhờ sở hữu gen ba má tốt nên vẫn đẹp trai ngời ngời như thường.

Cậu đứng dậy đầu tiên, dõng dạc hô lớn, cả lớp lập tức đứng dậy theo.

Bạch Trần trên tay cầm theo một quyển sách giáo khoa chậm rãi đi vào lớp.

Y đứng trên bục giảng, hai chắp ở đằng sau, đôi mắt sắc bén giấu dưới cặp kính khẽ quét quanh một vòng qua mọi gương mặt, mọi góc khuất trong lớp học, gần như chả bỏ sót cái gì, kể cả hột bụi nhỏ còn bám trên kính.

"Tất cả ngồi xuống đi"

Bạch Trần vẫy tay ra hiệu học sinh của mình ngồi, bản thân cũng tiến về phía bàn giáo viên ngồi xuống, y nâng tay đẩy gọng kính như một thói quen, bắt đầu giở ra trang sách giáo khoa đã được đánh dấu từ trước.

"Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục học về chương hôm trước"

- Bạch Trần lại đẩy gọng kính, mỉm cười hiền từ với cả lớp: "Cả lớp đã giải bài tập tôi giao hết rồi đúng không? Giờ tôi gọi em nào thì em nấy lên bảng giải bài tập cho cả lớp cùng nhau sửa nhé"

"Cậu nam sinh bàn đầu, em lên giải bài tập đầu tiên"

"Bạn nữ cuối dãy 3, em lên giải bài tập tiếp theo"

"Cái cậu bạn đang bụm cười kia, cậu cũng lên giải đi"

"Bài cuối cùng, Hoắc đại ca, em lên giải cho tôi xem"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!