Tôi nhớ hôm đó là ngày thứ sáu, bầu trời khi ấy ngả về màu cam đỏ như một ngọn lửa lớn đang cháy lan rộng, mọi người xung quanh tôi hoảng loạn la hét, thậm chí còn có người đầy mặt là máu hốt hoảng đâm vào tôi, một câu xin lỗi cũng chẳng nói, vội vã đứng dậy vội chạy biến mất hút ở cánh cửa lớn.
Tôi ngơ ngác bị đẩy ngã ngồi trên đất, chẳng hiểu gì mà nhìn hết đoàn người này lại đến đoàn người khác nối đuôi nhau chạy.
Ánh mắt họ đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Tôi tự hỏi điều đáng sợ gì đã doạ họ đến mức đó nhỉ?
Chẳng lẽ tận thế đến rồi ư?
Một tiếng rú của dã thú nghe gợn tóc gáy từ đằng xa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập vọng đến bên tai mỗi lúc một gần hơn.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Dã thú tấn công ở trường học sao?
Đáng tiếc không một ai nguyện ý dừng lại trả lời câu hỏi này của tôi.
Tôi hoang mang ngồi ngây ngốc trên đất nhìn hết người này lại đến người kia chạy qua, cuối cùng cũng có một người thực sự dừng lại tốt bụng kéo tôi đứng lên chạy cùng.
Người đó hình như còn lẩm bẩm nói gì đó nhưng khi nhìn vào miếng băng gạc trên cổ tôi thì bỗng im bặt, bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi hơi run có biên độ.
Gì vậy?
Phản ứng đó là sao?
Làm như cậu ta chưa từng thấy ai đó tự băng bó vết thương vậy á!
Tôi buồn bực đưa tay lên sờ chỗ cộm lên trên cổ.
Vết thương này là do một tên điên đã cắn tôi.
À đúng rồi.
Ban sáng, khi tôi đang xếp hàng mua đồ ăn sáng, một bạn học bỗng dưng nổi điên lao đến cắn tôi.
Mí mắt trái giật giật, tôi nghiêng đầu, không hiểu sao lại cảm thấy mạch máu trên cổ của cậu bạn đang kéo tôi chạy rất thơm, thơm đến mức làm tôi muốn cắn một cái.
Cậu bạn nọ dường như cảm nhận được biểu hiện của tôi hơi không đúng lắm, lập tức liền buông tay tôi mà lùi về sau giữ khoảng cách an toàn với tôi.
Cậu ta nhìn tôi, cảnh giác hỏi: "Cậu đã bị cắn rồi à?"
Sải chân dài bước đến gần cậu ta, tôi mỉm cười dịu dàng vươn tay đến, ngay tắp lự hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, tôi bị cắn rồi"
Tôi không phải là thằng ngu, đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ chuyện đã bị cắn này đồng nghĩa với việc gì.
Nhưng như thế thì sao, tôi không thấy sợ chút nào, thậm chí còn cảm thấy cái thế giới tẻ nhạt này cuối cùng cũng có chút thú vị hơn rồi.
Đưa mắt nhìn xuống cậu bạn học đang cố gắng giãy dụa dưới móng vuốt của tôi, lại đưa tay vuốt ve mấy vết cào hằn in trên mặt, tôi hưng phấn nghĩ đột nhiên biến thành quái vật cũng không tệ lắm.
Ừ thì sức mạnh cũng tăng này, rồi cả thân thể không còn chút cảm giác đau đớn này nữa.
Đúng là trên cả tuyệt vời luôn.
Tôi ghé mũi ở trên cổ cậu ta, đỏ mắt hít ngửi mấy lần, kìm lòng không đặng mà khen con mồi đầu tiên của mình: "Thơm quá, cậu thiệt là thơm! "
Nên là tôi cắn cậu một miếng được không?
Thầm mặc định cậu ta phản kháng là đồng ý, tôi nhoẻn miệng cười, nước bọt trào ra rớt lên vai cậu ta thấm ướt một mảng lớn, lí trí trong tôi cũng dần bị rút sạch sẽ, tôi há lớn miệng, tham lam đem chỗ thịt mềm mại của cậu ta nhét vào bụng, từng chút từng chút một gặm nuốt, rất nhanh cơ thể hoàn mỹ của cậu ấy đã bị tôi gặm gần hết sạch, cuối cùng chỉ còn sót lại đôi tay xinh đẹp nằm trơ trội trên đất, trông rất đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!