Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Mới rạng sáng bà nội Chu Tử Chu đã thức dậy. Bà phải vất vả lắm mới nhìn thấy đứa cháu duy nhất nhà mình về nhà một chuyến, cực kì cao hứng, sáng sớm đã đem hành lý rơi ở trong ruộng giặt sạch sẽ, phơi ở trong sân, sau đó đi cho gà ăn rồi làm bánh bao.
Tai bà có chút lãng, cũng không phát hiện bản thân phát ra tiếng động lớn, khiến Chu Tử Chu cùng Kiều Lưu lập tức tỉnh dậy.
Chu Tử Chu từ hõm vai của Kiều Lưu ngẩng đầu lên, đầu tiên là mờ mịt cả ngày, lập tức nghe thấy tiếng bà nội ở bên ngoài gọi: "Tiểu Chu, mau dậy đi, lại đây lặt rau giúp bà, sau đó chuẩn bị một buổi trưa thịnh soạn mời bạn của con."
Chu Tử Chu kinh ngạc một hồi, chỉ lo bà nội đẩy cửa đi vào, nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên, nhặt lấy quần áo ở phía cuối giường của mình vội vã mặc vào.
Kiều Lưu ngáp một cái, lúc này mới mở mắt ra, Chu Tử Chu đã vội vã mở va – ly ra, tìm quần áo cho Kiều Lưu, ném tới bên giường, nói: "Hôm nay mặc nhiều một chút, bên ngoài lạnh lắm, hơn nữa chỗ này cũng không có điều hoà, à đúng rồi, khăn quàng cổ cũng nhớ quàng đó."
Kiều Lưu từ trong ổ chăn duỗi tay ra, có chút lạnh mà co rụt trở về, hàm hồ nói: "Quả thật là rất lạnh."
"Nếu không cậu ngủ thêm một lát đi, đợi bà nội tôi làm xong bữa sáng, tôi liền gọi cậu." Chu Tử Chu đã ba chân bốn cẳng mặc xong quần áo, hiện tại là đang khoác thêm áo lông.
"Không cần, ngày đầu tới nhà đã ngủ nướng, lỡ đâu lưu lại ấn tượng xấu cho bà cậu thì sao." Kiều Lưu nói, từ trong chăn chui ra, mái tóc rối bời ngồi ở bên giường, cầm lấy áo lông giúp Chu Tử Chu mặc vào.
"Mặc kệ tôi, đừng để bản thân cậu bị cảm là tốt rồi." Chu Tử Chu chui đầu ra khỏi áo lông, sau đó kéo hai cái, chỉnh lại tốt quần áo. Cậu nhìn Kiều Lưu đang để trần nửa người ngồi ở trên giường, thật sự không nhịn được, đem chăn trùm lên, gói kín Kiều Lưu lại tới mức không có một khe hở, sau đó lại nhấn bả vai y xuống để y nằm xuống ngủ lần nữa.
"Ngủ thêm mười phút nữa đi, Kiều Lưu, không sao đâu, bà nội tôi không phải là người hay để ý như vậy, bà ấy rất thích cậu, chỉ muốn cậu được ăn no ngủ đủ thôi." Chu Tử Chu nói, sau đó lấy quần dài và áo khoác của Kiều Lưu để vào trong chăn cho ấm, nói: "Trước cứ để đồ ở trong chăn cho ấm một chút, sau đó mặc vào cũng không sợ lạnh nữa."
Kiều Lưu nằm xuống, ngón tay duỗi ra vén vén chăn lên, nhìn Chu Tử Chu, nở nụ cười: "Cậu thật biết quan tâm nhỉ."
Chu Tử Chu được khen liền xấu hổ, lại nhét góc chăn lại cho Kiều Lưu, sau đó mới cầm theo áo khoác ra ngoài.
Kiều Lưu ở phía sau nhắc nhở: "Đừng quên cơm trứng của tôi đó."
Chu Tử Chu có chút dở khóc dở cười: "Biết rồi biết rồi." Nếu biết Kiều Lưu nhớ dai như vậy, tối hôm qua cậu đã không thuận miệng nói như thế, trên thực tế, cậu không biết làm cơm, làm cơm chiên trứng thật sự rất khó ăn. Thật không biết sau khi Kiều Lưu ăn rồi, có hối hận hay không nữa.
Không lâu lắm, Kiều Lưu đã thức dậy. Ba người đi tới trong sân, dưới ánh mặt trời mùa đông, ăn xong bánh bao cùng cháo trắng, Kiều Lưu cảm thấy những thứ này ăn rất ngon, ăn tận ba chén cháo, sau đó chùi miệng, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa đủ.
Bà nội có lẽ rất vui, vẫn luôn khen Kiều Lưu có thể ăn được là phúc. Kiều Lưu nháy mắt với Chu Tử Chu, ra hiệu cậu đem những thứ mà y mang tới đưa vào phòng cho bà nội, chờ tới lúc chuẩn bị đi lại nói cho bà nội cách sử dụng. Nếu không bây giờ mà lấy ra, bà nội nhất định sẽ không nhận. Lúc đó rời đi, bà nội nếu không nhận, cũng không còn cách nào khác.
Ăn sáng xong, bà nội đi rửa chén, Kiều Lưu cũng đi qua, đứng ở bên cạnh phụ bà.
Chu Tử Chu ở bên này lau bàn, vừa thấy Kiều Lưu đang giúp rửa chén, vội vã bỏ khăn xuống đi tới, vươn tay ra cầm lấy chén trên tay y nói: "Để tôi cho, cậu đi nghỉ đi."
"Chỉ một chút thôi, không có sao đâu." Kiều Lưu nói.
Chu Tử Chu không yên lòng, đem phích nước ấm xách tới, đổ vào trong bồn nói: "Nếu cậu muốn rửa thì dùng nước ấm mà rửa."
"Quan tâm tôi quá vậy." Kiều Lưu nhếch đôi môi lên nở nụ cười, sau đó dùng nước ấm rửa chén, còn chưa rửa tới một nửa, Chu Tử Chu đứng bên cạnh đã không nhịn được cướp lấy chén của y, nói: "Hay là cứ để tôi đi, cậu cứ ngồi đó, trên chân còn bị thương, mà cứ cố tỏ vẻ ra để làm chi kia chứ."
Chu Tử Chu nhỏ giọng mắng Kiều Lưu.
Kiều Lưu không hề tức giận chút nào, thậm chí khoé miệng còn nhếch lên, đưa tay ra véo eo Chu Tử Chu một cái, sau đó cà nhắc ngồi xuống ghế đối diện.
Bà nội rửa xong, đẩy mắt kiếng lão của mình, nhìn hai bọn họ, cười tới nếp nhăn cũng giãn ra, bà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói với Kiều Lưu: "Tiểu Chu nhà bà có phải rất tốt hay không."
Kiều Lưu đang chống cằm nhìn Chu Tử Chu xắn tay áo rửa chén, nghe thấy câu này, cũng không biết xấu hổ, đỏ mặt gật đầu phụ hoạ.
Bà nội liền kiêu ngạo nói: "Từ nhỏ nó đã tốt như thế rồi, hơn nữa còn rất biết chăm sóc người khác, bất cứ là bạn bè của nó hay là đối tượng của nó đi nữa, tuyệt đối không để cho đối phương chịu thiệt."
Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu, cũng đáp: "Quả thật là như vậy."
Bà nội cười, Chu Tử Chu ở đối diện nghe thấy cuộc đối thoại này, lỗ tai đều nóng lên, thật sự không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hai người một cái, nói với bà nội: "Bà nội, bà nhìn kỹ một chút, người ta là con trai đó, là bạn của con mang về, đừng cứ rao bán con khắp nơi như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!