Chương 46: (Vô Đề)

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Đường cao tốc ở dưới quê cậu thật sự đã được tu sửa lại, lúc tới đây hai người là đi một chiếc xe màu trắng bạc, tài xế là một anh nông dân, tướng mạo thô ráp, nhưng rất thú vị, còn dùng chất giọng đặc sệt của mình hát một bản nhạc vàng.

Kiều Lưu nằm nhoài trên cửa sổ, hứng khởi nhìn phong cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng còn lấy hai ngón tay gõ theo nhịp điệu, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.

Chu Tử Chu nói: "Ở nhà chỉ có mỗi mình bà nội tôi thôi, mắt của bà không quá tốt, thính lực cũng vậy, lúc nói chuyện phải nói lớn một chút, nếu không bà ấy sẽ nghe không rõ."

"Tôi biết rồi." Kiều Lưu quay đầu lại, duỗi một cánh tay ra ôm lấy Chu Tử Chu nói: "Cậu đừng lo, tôi biết chừng mực mà."

Chu Tử Chu có chút kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?" Cậu hình như chưa từng nói qua với Kiều Lưu ——

Tuy rằng có thể nhìn ra được, gia cảnh cậu không tính là tốt. Lần trước Lý Tiểu Phỉ cũng đã nói ra ở trước mặt mọi người, là cậu nhận học bổng mới được đi học, bất quá trong nhà cậu có mấy người, làm thế nào mà Kiều Lưu lại biết nhỉ?

Ánh mắt Kiều Lưu liếc qua đống hành lý ở sau xe, nói: "Ân, vậy cậu đoán tôi mang theo cái gì chứ? Tôi mua máy trợ thính, còn có nồi cơm và các đồ gia dụng mới, lúc đó nấu cơm cho bà cậu cũng dễ dàng hơn. Còn có chút đồ bổ nữa, bất quá chỉ là thực phẩm chức năng, dù sao đồ bổ cũng không nên uống nhiều."

Chu Tử Chu nửa ngày mới phản ứng: "…Khó trách va – ly cậu lại nặng như vậy."

Kiều Lưu buồn cười, vươn tay đặt sau cổ Chu Tử Chu véo nhẹ một cái nói: "Hoá ra cậu cho rằng tôi tới đây là để du lịch à, nghĩ rằng va – ly của tôi chỉ toàn là quần áo giày dép, tới chụp mấy tấm hình rồi về sao?"

Chu Tử Chu thật sự nghĩ như vậy đấy —— Cậu cho rằng Kiều Lưu sẽ giống như một vương tử, tới nông thôn khẳng định sẽ không quen nổi giường nông thôn, cho nên mới cầm theo chăn. Lúc giúp Kiều Lưu mang hành lý lên xe, cậu thiếu chút nữa đã nói ra, nếu Kiều Lưu ở không quen, liền trực tiếp tới khách sạn trên trấn ở là được.

Khách sạn kia điều kiện cũng không tệ, chỉ cần mua thêm drap giường mới, cũng có thể ở thoải mái.

Nhưng Kiều Lưu làm gì có tự phụ như suy nghĩ của cậu, những thứ mà y mang theo không phải là đồ của y, mà là đồ cho bà nội cậu.

May là chưa có nói ra.

Chu Tử Chu nghĩ thầm, nếu không đã thương tổn tới trái tim thuỷ tinh của vương tử rồi.

Cậu cho là Kiều Lưu rất vênh váo tự đắc, nhưng Kiều Lưu khi ra ngoài vẫn luôn thận trọng nhạy cảm. Chu Tử Chu gãi cằm, cảm thấy trong lòng như được rót đầy, ngọt ngào chảy tới nơi tim, thật khiến cho người khác không thể mặt dày tiếp tục cái đề tài tán gẫu này nữa, vì vậy liền mở lời nói: "Cạnh nhà tôi có một cái suối nước nóng tự nhiên, nếu lúc đó trời không mưa có thể đi ngâm một chút."

Cậu có đồ tốt gì nhất định sẽ không giấu giếm, chỉ muốn nhanh chóng chia sẻ cho Kiều Lưu.

"Ngâm suối nước nóng?" Kiều Lưu hỏi.

Chu Tử Chu gật đầu.

Không nghĩ tới Kiều Lưu lại dời trọng điểm sang chỗ khác: "Đây là muốn cởi quần áo sao?"

Chu Tử Chu: "…"

Kiều Lưu chẹp chẹp miệng nói: "Nếu cậu ở trước mặt người khác mà lộ nửa phần trên, tôi cũng sẽ không tới nổi ngăn cản, nhưng tôi sẽ rất không vui. Cậu biết đó, lúc tôi không vui, mặt vừa thối còn khó ở nữa, cả ngày còn có thể không thèm nói chuyện với cậu, Chu Tử Chu, cậu có thể nhịn cả ngày không nói chuyện với tôi được sao?"

Chu Tử Chu nhìn Kiều Lưu, hai tay đặt trên đầu gối, đàng hoàng đáp: "Không nhịn được, nửa ngày cũng không nhịn được."

Kiều Lưu vốn chỉ tuỳ tiện nói một chút, đùa Chu Tử Chu chơi, nhưng lại không ngờ Chu Tử Chu lại nghiêm túc như vậy. Kiều Lưu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, vốn khuôn mặt còn đang banh chặt lại nhất thời không kiềm được, bật cười.

Chu Tử Chu lúc này mới biết Kiều Lưu là đang đùa mình, có chút lúng túng, đem tay đang để sau cổ mình của Kiều Lưu lấy xuống: "Ngứa."

Mà Kiều Lưu lại nhíu nhíu mày, không ngừng mò đông mò tây véo một cái, tựa như mấy đứa con nít đang học lớp mầm vậy, Chu Tử Chu cũng mặc kệ y luôn.

Xe vẫn hướng về phía trước, đi trọn vẹn bốn tiếng đồng hồ trên cao tốc, đã nhanh tới trên trấn.

Chu Tử Chu chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói: "Bên này có một dòng sông, lúc tôi còn bé bà nội tôi thường tới nơi này giặt đồ, buổi sáng đã thức dậy từ sớm."

Kiều Lưu hướng ra ngoài cửa xe nhìn lại, phóng tầm mắt là một mảng màu da cam, tà dương ấm áp rơi trên bờ sông. Trên bờ còn có mấy người cầm cuốc đi qua đi lại, không biết là đang làm cái gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!