Chương 44: (Vô Đề)

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Chu Tử Chu gửi xong tin nhắn này, sau đó nhìn tiểu loli trên màn hình tự nhiên ngây dại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu thừa dịp Kiều Lưu còn chưa kịp phản ứng, liền off. Dù sao cậu cũng chẳng dám ở trên game quá lâu, mất công Kiều Lưu lại bắt được cái manh mối gì đó, nổi cơn ghen tuông bậy bạ. Dục vọng muốn sống quá mãnh liệt khiến Chu Tử Chu lập tức tắt luôn màn hình máy tính.

Cùi chỏ cậu chống trên bàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó lại nhịn không được vuốt nhẹ mặt mình, cười ngây ngô.

Cậu cảm thấy không biết phải nên biểu đạt thế nào, lúc Kiều Lưu ghen hoặc tái phát dục vọng chiếm hữu kia, cậu sẽ cảm thấy bản thân mình được cần tới, hoặc nói, chính là cảm giác được yêu thích. Cho nên cậu chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn cả, ngược lại còn cảm thấy cực kì bay bổng.

Chu Tử Chu từ nhỏ chỉ biết nghiêm túc học hành, sinh hoạt tẻ nhạt, chỉ biết tới trường về nhà, thỉnh thoảng thì giúp bà nội lên trấn bán trứng gà, ngoài ra, không còn gì đặc sắc. Bởi vì cậu học rất giỏi, vẫn luôn được giáo viên biểu dương, thành tích cũng toàn đứng đầu bảng. Thế nhưng cậu không hề có một đứa bạn nào.

Lúc cậu tan học về nhà, đám nhóc có thành tích từ dưới lên trên sẽ xua đuổi cậu. Không phải là do cậu không hợp với bọn nó, cũng không phải thiếu khuyết cái gì khiến tụi nó không vừa mắt, mà bởi vì cậu học giỏi, cho nên những đứa học không giỏi sẽ rất khinh bỉ cậu, chẳng đứa nào thích cậu cả.

Có nữ sinh theo đuổi cậu, viết thư tình, nhưng bọn họ lại chẳng muốn làm bạn bình thường với cậu. Chu Tử Chu phân định rõ ràng. Nếu thứ gì đó khiến cậu thật sự thích, cậu sẽ tựa như lúc bị viết bậy lên sách vở vậy, tức giận mà đứng lên. Điều này cũng tương tự như việc Kiều Lưu đối xử với cậu, y sẽ vì cậu mà ra mặt như chuyện Lâm Lương hay Lý Tiểu Phỉ vậy.

Cậu cảm thấy quả thật là đang được bảo vệ, được người khác cần tới, được người khác chờ đợi, còn có cảm giác làm bạn với một ai đó nữa.

Điều này khiến cậu đột nhiên sinh ra một loại dục vọng rất khó nói, muốn ở bên Kiều Lưu lâu ơi là lâu. Không chỉ đi học chung, rồi trở về phòng đơn giản như vậy. Mà là ngay cả khi ra trường rồi, vẫn sẽ ở chung một nhà với nhau, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm.

Chu Tử Chu nhìn cửa sổ phát ngốc một hồi, một khi cậu nghĩ tới vấn đề này, đầu óc cậu bỗng nhiên lại có một chút chua xót. Cậu cảm thấy bản thân mình có phải là đã nghĩ quá xa vời rồi không, có lẽ Kiều Lưu cũng chưa từng có tâm tư như vậy. Được như hiện tại cũng đã quá tốt rồi, tại sao còn hi vọng xa vời như vậy làm gì.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Chu Tử Chu liền thu dọn sách vở vào cặp, sau đó dự định gửi tin nhắn cho Kiều Lưu, hỏi y có muốn đi ăn cơm chung hay không, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Kiều Lưu mặc một thân áo khoác bành tô nâu nhạt đứng ở cửa sau, tuỳ ý dựa vào lang can, mắt cũng vừa vặn nhìn qua, nhướn cao lông mày với cậu.

Cùng lúc đó điện thoại của cậu bỗng nhiên rung lên, là tin nhắn Kiều Lưu gửi tới, buồn cười hỏi cậu:  Còn đứng ngốc ở đó làm gì, tôi tới đón cậu đó, còn không mau ra?

Chu Tử Chu sững sờ, lại phát hiện trước kia mọi người đều đi ở cửa trước, hiện tại lại chen chúc nhau đi cửa sau. Qủa thật như được chia làm hai vậy, cửa trước thì để nam sinh đi, cửa sau là để nữ sinh đi.

Chu Tử Chu nhìn đám người kia như muốn nhấn chìm cả Kiều Lưu, con ngươi khẽ run lên, nhanh chóng xách cặp chạy về hướng Kiều Lưu. Cậu chuẩn xác tìm được Kiều Lưu ở bên trong đám người, vốn định cầm lấy tay Kiều Lưu, thế nhưng ở trước mặt công chúng lại có chút không tiện, vì vậy ngón tay hơi giương ra liền rút về, lại nhịn không được kéo lấy ống tay áo Kiều Lưu.

Kiều Lưu đem từng động tác nhỏ của cậu đều thu hết vào đáy mắt, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng khoé miệng lại không nhịn được nhếch lên một chút.

Hai người từ lớp học đi ra, cùng nhau sóng vai tới nhà ăn.

Kiều Lưu vươn tay cầm lấy cặp trên lưng của Chu Tử Chu, nói: "Máy tính nặng lắm phải không, để tôi đeo giùm cậu."

Chu Tử Chu có chút được sủng mà kinh, xoay người né tay của Kiều Lưu không cho y lấy cặp xuống —— Cứ để cho cậu đeo đi, về phòng lại giả bộ kêu tê, sau đó bảo y xoa bóp vai cho mình, thỉnh thoảng giả bộ yếu ớt như vậy cũng không phải là tệ —— "Sao hôm nay cậu lại tới đây, gặp chuyện gì vui sao?" Chu Tử Chu nhìn khoé miệng luôn ngậm ý cười của Kiều Lưu, không nhịn được hỏi.

Kiều Lưu cũng không miễn cưỡng lấy cặp xuống, hai tay chuyển sang sau gáy, ngửa đầu nhìn trời, đuôi lông mày nhướn cao, cười nói: "Trời hôm nay trong xanh không mưa, tôi vui chứ sao, không được à?"

Chu Tử Chu nhìn y một cái.

Kiều Lưu hít hít cái mũi, kìm nén không cho pháo hoa dưới đáy lòng mình tràn ra bên ngoài. Y vẫn còn đang đắm chìm trong lời tỏ tình sáng nay của Chu Tử Chu. Y căn bản không nghĩ tới, thì ra đối với những cô gái khác, Chu Tử Chu sẽ nói về y như vậy —— cái gì mà cực kì đẹp trai, cái gì mà cực kì dễ nhìn, còn cái gì mà cực kì thích y.

Kiều Lưu cắn môi dưới, nỗ lực không phát ra tiếng cười.

Chu Tử Chu nhìn Kiều Lưu, cũng quay đầu đi chỗ khác, trên khuôn mặt đều là ý cười nhu hoà.

Sau một hồi, cậu mới nói với Kiều Lưu: "Cậu có nhớ Phương Tình từng giới thiệu cho tôi một cô gái không, gọi là Ninh Ngưng ấy."

"Thì sao?" Kiều Lưu cảnh giác hỏi, nhất thời nghiêng đầu lại nhìn Chu Tử Chu.

"Không sao cả." Chu Tử Chu cố nín cười, nhỏ giọng nói: "Chỉ là muốn nói cho cậu biết mà thôi, mất công cậu lại coi người ta là kẻ địch giả tưởng nữa, những người này ở trong lòng tôi… Đều, đều so không lại cậu đâu."

Kiều Lưu vốn còn nhíu mày, cho là Chu Tử Chu muốn nói cái gì đó, kết quả lại bị nhét một tấn mật ong, đầu óc lập tức choáng váng nói không nên lời.

"Vậy cậu đi chơi công viên với nhiều người như vậy, cũng chẳng thèm rủ tôi." Qua nửa ngày, y mới giả bộ oán giận nói, khó chịu mà đạp đạp mấy cục đá dưới chân, đá bay thật xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!