Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Hai người trở về trường cũng đã hơn mười giờ đêm. Trong phòng ngủ theo thường lệ có một tên Lâm Lương kì đà cản mũi, nằm ở trên giường cầm ipad xem phim, lúc nhìn thấy hai người trở về, cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, cũng không có hỏi han gì. Mặc kệ là thế nào đi nữa, ở căn phòng này vẫn là tốt hơn ở trong bệnh viện với mùi nước khử trùng kia.

Kiều Lưu xếp đồ đạc ra, còn Chu Tử Chu thì đi tắm.

Trước khi đi tắm, Chu Tử Chu còn ở trước hộc tủ mình tìm đồ ngủ, tìm nửa ngày cũng không thấy, lúc này mới nhớ tới hôm bữa khi rời khỏi phòng cậu đã đem nó ném vào máy giặt, bởi vì phải tới bệnh viện gấp, nên cậu liền quên lấy nó ra mất. Cậu đi tới bên máy giặt nhìn một cái, quả nhiên liền thấy nó còn ở bên trong. Vì hiện tại là mùa đông, quần áo rất khó khô, mặt trời lại không thấy đâu, rốt cuộc hai bộ đồ ngủ cũng chẳng mặc được cái nào.

Kiều Lưu nhìn thấy Chu Tử Chu đứng ở trước máy giặt, một bộ dáng há hốc miệng, nhất thời có chút mắc cười, đi tới bên cạnh máy giặt nhìn một cái: "Cậu còn trẻ cơ mà, làm sao lại mắc bệnh đãng trí của người già rồi chứ, không khô nổi chứ gì, hiện tại không có đồ mặc rồi đúng không?"

Chu Tử Chu đem đồ ngủ từ trong máy giặt lấy ra, nói: "Hôm đó tới bệnh viện gấp quá liền quên béng mất chuyện này."

Đầu ngón tay cậu lôi kéo đồ ngủ, có chút mờ mịt, hiện ra mấy phần tội nghiệp.

"Gấp đến thế nào cơ chứ?" Kiều Lưu hoàn toàn đem trọng tâm dời đi, cố nén ý cười bên trong, làm bộ cô đơn nói: "Há, tôi thấy cậu cũng đâu có gấp cái gì đâu, hôm đó tới bệnh viện còn muộn hơn cả bọn Lâm Hoắc Nhiên, lúc tới rồi cũng chỉ nói với tôi được năm mươi chín chữ, thoạt nhìn như không thèm để ý tới tôi vậy."

Chu Tử Chu mở to hai mắt nhìn chằm chằm Kiều Lưu, lập tức cuống lên: "Sao cậu lại nói vậy chứ?"

Kiều Lưu hỏi: "Vậy cậu nói thử xem, khi đó cậu có bao nhiêu gấp hả?"

Đáy mắt y đong đầy ý cười, còn có mấy phần bỡn cợt, đôi môi hơi mím lại, một bộ ông đây rất không vui.

Hai người đứng ở trước bồn rửa tay, ánh đèn nơi đó có chút tối, Chu Tử Chu đáng thương không thể thấy rõ biểu tình của y, cho là y còn vướng bận khúc mắc chưa thể gỡ, nhất thời có chút hoảng loạn, hoàn toàn đem chuyện đồ ngủ chưa khô ném sang một bên, đưa tay ra muốn chạm vào Kiều Lưu, hận không thể moi tim móc ruột ra. Trên tay cậu dính một ít nước, cũng không biết nên chạm vào chỗ nào của Kiều Lưu, tay vươn tới giữa không trung lại đột nhiên dừng lại, kết quả Kiều Lưu lại sáp tới, dùng chóp mũi nhẹ nhàng đụng đầu ngón tay của cậu một cái.

Tựa như cậu đang chạm vào sống mũi của Kiều Lưu vậy, động tác cực kì mập mờ.

Chu Tử Chu: "…" Cậu giống như bị điện giật mà lật đật thu tay về.

Lại bỗng nhiên nhớ tới trên đầu ngón tay mình dính nước, rất có thể còn dính lây sang chóp mũi Kiều Lưu, vì thế liền vội vàng dùng hai tay chùi chùi trên quần áo, lại duỗi cánh tay ra chạm vào mũi của Kiều Lưu, đem giọt nước kia lau sạch sẽ.

Kiều Lưu mặc kệ cậu làm gì, đôi mắt sáng ngời theo dõi từng động tác của cậu. Còn sắp sửa đem Chu Tử Chu thẹn tới đỏ mặt.

"Sao lại sờ tôi nữa rồi?" Kiều Lưu thấp giọng hỏi.

Chu Tử Chu xấu hổ vô cùng.

Khoé miệng Kiều Lưu ngậm lấy ý cười, gương mặt tuấn tú lại có chút đỏ lên, trong lòng đắc ý, cái đuôi nhỏ đều sung sướng đến vểnh cao lên trời, hận không thể bắn ra mấy cái pháo hoa.

Y đứng ở trước mặt Chu Tử Chu, vừa ngượng lại cố ý nói: "Chu Tử Chu, cậu sao lại dê như vậy hả, thừa dịp tôi không có phòng bị liền sờ tôi một cái, lần này còn là mặt của tôi, bình thường trong đầu cậu chứa cái gì vậy? Có phải mỗi ngày đều suy nghĩ phải lén lút sờ tôi như thế nào không hả?"

Chu Tử Chu: "…"

Kiều Lưu dựng thẳng hai đầu ngón tay lên, hả hê nói: "Trong vòng hai phút, chạm vào mũi tôi hai lần, với tần suất này, chậc chậc."

Chu Tử Chu không hề làm gì cả, đầu ngón tay liền nóng lên, còn bị Kiều Lưu vô duyên vô cớ hung hăng vu khống, mặt cũng nóng lên. Tuy rằng cậu không nhìn rõ biểu tình của Kiều Lưu lắm, thế nhưng dùng đầu óc để nghĩ, cũng biết hiện tại Kiều Lưu là có bao nhiêu đắc ý. Cậu không nhịn được cúi đầu, trong lòng ngọt ngọt ngào ngào nở nụ cười, thấp giọng nói: "Đừng quậy nữa mà, làm sao đây, hiện tại đồ ngủ của tôi còn chưa có khô."

Kiều Lưu nghe thấy câu này, không biết là nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên đỏ au, cúi thấp đâu nhìn chằm chằm mặt đất, mũi chân đá đá gạch sứ bên dưới, nói: "Vậy thì phải làm sao đây nhỉ, hiện tại còn là mùa đông nữa, rất lạnh a, cũng đâu có thể ngủ trần được đâu?"

Giọng nói kia là có bao nhiêu chân thật, tựa như một điểm cũng không hề có ẩn ý.

Chu Tử Chu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không cậu cho tôi mượn một cái mặc đại đi."

Trên mặt Kiều Lưu đỏ tới không chịu nổi, đều sắp cao hứng tới nổ tung, cái đuôi nhỏ lần thứ hai không khống chế được mà run rẩy lên. Y nhìn Chu Tử Chu, ánh mắt hơi tối, mặt lại đỏ tới mang tai, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cố tình làm bộ như hờ hững: "Hừ, cậu nghĩ muốn mặc đồ của tôi là dễ lắm sao, rõ ràng cậu là cố ý muốn mặc đồ của tôi, cho nên mới đem đồ ngủ ném vào máy giặt như vậy."

Chu Tử Chu: "…"

Cậu cũng bị thú vui ác ý của Kiều Lưu chọc tới không có chỗ trốn, tựa như bị dồn tới chân tường, Kiều Lưu dùng súng chỉ vào cậu vậy, bức bách cậu thừa nhận bản thân cậu yêu Kiều Lưu muốn chết. Sớm biết cái thú vui ác ý này của Kiều Lưu, nói không chừng cậu đã không thổ lộ sớm như vậy, thật sự là bị ăn tới sạch bách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!