Chương 37: (Vô Đề)

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Kiều Lưu ở đầu dây bên kia hô hấp rất nhẹ, nhưng lại rất lạnh. Chu Tử Chu không có cách nào từ tiếng hít thở đều đặn ấy tìm ra tâm tình của y, cũng không biết y nói câu này là có ý gì.

Hai đầu điện thoại lập tức trở nên yên tĩnh, thật sự rất yên tĩnh.

Hô hấp của Chu Tử Chu rất nặng, cậu có cảm giác không thể nào thở nổi.

Mặt cậu nháy mắt đỏ bừng, tựa như sợ hãi bị người khác dòm ngó bí mật của mình vậy, một loại bí mật không nỡ buông tay. Bác tài từ kính chiếu hậu ngạc nhìn cậu, vừa muốn hỏi cậu có chỗ nào không thoải mái hay không, đã thấy cậu vươn tay mở cửa sổ xe xuống, một bên tay siết chặt điện thoại hơn, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Chu Tử Chu hít vào một hơi thật sâu.

Kiều Lưu cũng ngưng thở chờ đợi, trong lòng y tựa như treo một thùng nước lủng lẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Chu Tử Chu xối xuống đầu, nhưng một bên lại hi vọng xa vời rằng Chu Tử Chu sẽ nói ra điều mà y muốn nghe nhất.

Chu Tử Chu nhìn phong cảnh lướt qua thật nhanh trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt, hơi nhúc nhích khoé miệng, thiếu chút nữa đã đem loại chuyện này nói ra khỏi miệng, lại hung hăng nuốt trở vào bụng. Cậu cầm điện thoại, thật cẩn thận hỏi: "Vậy, vậy chuyện kia, cậu là đang đùa… Cậu, cậu thật sự là đang đùa sao?"

Sau đó cậu ngừng thở, chờ đợi đáp án.

Trong lòng cậu loạn tùng phèo, tim đập thình thịch, thế nhưng ——

"Cái này có quan trọng không, Chu Tử Chu." Thùng nước kia như xối xuống đầu Kiều Lưu, quả nhiên là không chờ được câu nói kia, mặc dù dùng điều kiện như vậy vẫn không thể nào mê hoặc được Chu Tử Chu, Chu Tử Chu cũng không thể lừa y được một chút sao. Kiều Lưu nhịn không được cười xì một tiếng: "Nếu không thì sao chứ? Đừng nói cậu tưởng tôi thích cậu thật nha?" Loại ngữ khí nhợt nhạt trào phúng này, phảng phất như đang cười nhạo Chu Tử Chu đang tưởng bở vậy.

Chu Tử Chu: "…"

Kiều Lưu lại hỏi: "Không nói được chứ gì?"

Chu Tử Chu trầm mặc, cậu vất vả lắm mới duỗi một cái tua ra thăm dò, lại lập tức kinh sợ rụt trở về. Cậu nghe Kiều Lưu nói câu kia, trong lòng khó chịu vô cùng, còn rất mờ mịt. Cậu cầm điện thoại, không biết nên nói cái gì nữa.

Đợi một hồi lâu cũng không nhận lại được đáp án, Kiều Lưu thất vọng đến đỉnh điểm, giễu cợt nói: "Không nói được sao, ngay cả gạt tôi cũng cảm thấy buồn nôn đúng không, vậy tạm biệt." Sau đó liền cúp điện thoại.

Không hề có một chút do dự.

Kiều Lưu đem điện thoại ném xuống đất, nhụt chí mà ngồi xuống giường, buồn bực vò vò ổ đầu mình. Nương theo động tác của y, túi nước thuốc đang truyền ở mu bàn tay cũng lung lay theo, thiếu chút nữa còn ngã lăn xuống, nhưng lại được Vương Thuỵ đứng ở bên cạnh giữ lại được.

"Cậu đừng cử động, coi chừng đụng phải mũi tiêm." Vương Thuỵ tức giận nói.

Kiều Lưu liếc hắn một cái, đáy mắt hiện lên tơ máu, buồn bực mất tập trung.

"Hơn nữa." Vương Thuỵ đi tới bên cửa sổ nhặt điện thoại bị ném của mình lên, nói: "Kiều thiếu, cậu có nhớ đây là điện thoại của tôi không vậy, lần sau đừng có ném bậy ném bạ, nếu không tôi bắt ba cậu tăng lương cho tôi đó."

"Tháng nào ông cũng nhận bao nhiêu đó tiền còn chưa đủ sao?" Kiều Lưu kéo khoé môi, miễn cưỡng nở nụ cười trào phúng, không có ngẩng đầu, sắc mặt tương đối mệt mỏi: "Ông và Chu Tử Chu —— Các người, coi tôi là thứ để giao dịch, thấy vui không hả?"

Vương Thuỵ nhìn bộ dáng của y, không nhịn được nói: "Không phải cậu được lợi, Chu Tử Chu cũng được lợi sao, đây có gì không tốt, tôi chả hiểu tại sao cậu lại để ý chuyện này đến vậy đấy?"

Kiều Lưu không cười nữa, y nhếch môi lên, biến thành một đường thẳng trầm mặc, không đáp, ngước mắt nhìn Vương Thuỵ một cái, ánh mắt này khiến người khác cảm thấy có chút trống rỗng.

Cũng đúng, y có gì không hài lòng chứ. Từ kết quả nhận lại, Chu Tử Chu cũng chiếm được con đường trị giá trên trăm triệu kia, còn y lại có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn này, không bị cái căn bệnh chết tiệt kia quấy rối. Y không có tổn thất gì, cũng không có tư cách bất mãn.

Cho nên dù Chu Tử Chu mới bắt đầu mang theo mục đích mà đối xử tốt với y, y cũng không thể trách Chu Tử Chu được.

Bởi vì y mới là người được lợi nhất.

Chẳng qua là do y bắt được một tia ấm áp nên luyến tiếc buông tay mà thôi. Chu Tử Chu đối xử tốt với y một chút, y liền cảm thấy Chu Tử Chu thích y hơn một chút. Nếu Chu Tử Chu cứ luôn đối xử tốt với y như vậy, y liền cảm thấy Chu Tử Chu cực kì cực kì thích y. Về sau, Chu Tử Chu chỉ cần đứng ở một chỗ, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn y, liền khiến y hãm sâu vào đó.

Nói cho cùng, vẫn là mong muốn đơn phương từ y mà thôi.

Kiều Lưu hít một ngụm khí, cảm thấy có thể là do trong phòng bệnh quá buồn bực cho nên có chút thở không thông. Y đem cái chăn trắng toát của bệnh viện vén lên, nằm xuống, vuốt mặt một cái, nói: "Ông đi trước đi, tôi không sao rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!