Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Chu Tử Chu cảm thấy rất xấu hổ, ngửa đầu nhìn trời, lại không dám nhìn Kiều Lưu, nhỏ giọng giải thích: "Cái cái cái, cái này, thời tiết này có chút lạnh ấy mà."
Một hồi lâu, Kiều Lưu mới gật đầu nói: "Ừm, đúng là hơi lạnh."
Chu Tử Chu nói: "Hơn nữa chúng ta lại đứng dưới trời rét lâu như vậy, lỡ đâu cả hai đều bị cảm thì phải làm sao đây!"
Kiều Lưu đỏ mặt cũng nói: "Nói cũng đúng, cũng không biết mùa đông năm nay sao lại lạnh như vậy."
Chu Tử Chu nói: "Mấy ngày trước dự báo thời tiết có nói, tết nguyên đán năm nay sẽ đón lấy một dòng chảy cực lạnh, cho nên mới lạnh như hiện tại đó."
Kiều Lưu nói: "Thật à, tôi cũng thấy vậy."
Chu Tử Chu nói: "Cho nên chúng ta mà không nắm tay nhau bảo đảm lúc về tới phòng rồi cánh tay đều bị cứng đờ, cũng không cầm nổi cây viết để làm bài ấy chớ."
Kiều Lưu hừ một tiếng nói: "Thế à? Tôi cũng nghĩ giống cậu đấy."
"Vậy…" Chu Tử Chu duỗi duỗi ngón tay ra, lén lén lút lút thăm dò Kiều Lưu, ngón tay liền bị Kiều Lưu bắt được, hơn nữa còn mạnh mẽ mà xuyên mười ngón vào với nhau, tựa như sợ Chu Tử Chu đổi ý vậy. Ngắn ngủi mấy giây, Chu Tử Chu lại bị Kiều Lưu nắm chặt bàn tay, không có cách nào bỏ chạy. Bất quá cậu cũng không có ý định trốn tránh.
Xúc cảm da thịt kề sát nhau, khiến bên tai Kiều Lưu đều bị nóng lên, y nói: "Đúng là hơi lạnh, tuỳ cậu đi, thích thì nắm, tôi không có ý kiến." Sau đó cool ngầu nghiêng đầu sang chỗ khác, kìm lòng không được mà kéo lên khoé miệng.
Chu Tử Chu lén lút nhìn Kiều Lưu một cái, cũng không nhịn được nhếch miệng lên.
Lần đầu tiên nắm tay, lại chính là ở nơi này.
Bỗng nhiên Chu Tử Chu nghĩ tới ngày đầu tiên khai giảng tham dự tiết dạy của phụ đạo viên, ông ấy hỏi bọn cậu, đã từng suy nghĩ tới việc sau khi ra trường sẽ nhận lại được thứ gì từ bốn năm đại học hay chưa. Vào lúc ấy cậu cũng chỉ mới gặp Kiều Lưu có mấy ngày, nói thật, ấn tượng về Kiều Lưu trong lòng cậu không được tốt cho lắm. Căn bản là không hề nghĩ tới trong một khắc kia, bản thân cậu tựa như nuốt trọn một cây kẹo bông gòn, vừa khó mở miệng, lại có chút cảm giác ngọt ngào xấu hổ nào đó.
Hai người nắm tay nhau trong chốc lát, đã đi tới cổng trường học. Bởi vì mấy ngày nay được nghỉ tết nguyên đán, trường học vắng người, nhưng vẫn có vài học sinh đã sớm trở lại. Lâm Hoắc Nhiên đi tới căn tin trường, ôm một bao đồ ăn vặt trở về phía hai người.
Chu Tử Chu và Kiều Lưu ngầm hiểu ý mà buông tay nhau ra, hai người nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra hoảng loạn và ý cười không rõ.
Kiều Lưu đối diện với tầm mắt của Chu Tử Chu, trên mặt liền "vèo" một cái đỏ bừng bừng, vội vàng đem tầm mắt dời đi, phập phù một trận nhìn về phía trước, trong miệng lại hung hăng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Chu Tử Chu nhìn y, nhịn không được lập tức vẩy đuôi lên: "Kiều Lưu, hình như cậu càng ngày càng đẹp trai lên á."
Nói thật, hai ngày trước cậu quả thật không có cảm giác Kiều Lưu đẹp trai như hiện tại. Đương nhiên khi đó cũng rất đẹp, thả vào trong một đám người chỉ cần nhìn cái ót thôi cũng biết là soái ca rồi, nhưng nói sao thì nói, vẻ đẹp trước đó của Kiều Lưu là thuộc về tất cả mọi người. Thế nhưng vẻ đẹp của hiện tại, lại chỉ thuộc về riêng Chu Tử Chu mà thôi.
Cho nên Chu Tử Chu càng nhìn Kiều Lưu, càng nhìn càng hiểu thế nào gọi là "Có thể phát sáng."
Tóc Kiều Lưu bị gió thổi có chút ngổn ngang, gương mặt tuấn tú cũng vì thức đêm mà lộ ra vài phần thiếu sức sống, nhưng vẫn là rất đẹp mắt.
Chu Tử Chu đảo mắt một vòng mà nhìn chằm chằm Kiều Lưu.
Trong lòng Kiều Lưu hồi hộp, trên mặt đều banh chặt, lại không thể đánh vỡ tính cách thiết lập, nói: "Chu Tử Chu, đừng nói cậu bị mù nha, hiện tại mới nhận ra sao?"
Chu Tử Chu hỏi y: "Ngày hôm qua cậu làm sao lại rời khỏi nhà vậy?"
Kiều Lưu không thích vấn đề này, nói: "Còn có thể làm sao nữa chứ, thì dùng hai chân đi ra chứ sao."
Chu Tử Chu hỏi: "Vậy cậu đã ăn bánh kem chưa? Còn thổi nến nữa, không muốn ước điều gì sao?"
Trong lòng Kiều Lưu nghĩ, nến xác thực là chưa thổi, thế nhưng sáng nay những cây nên mà Chu Tử Chu thắp lên không phải đều bị gió thổi tắt hết sao, cho nên cũng miễn cưỡng coi như thổi rồi đi. Còn về điều ước kia, lại không biết có linh hay không nữa. Y là một tên rất ích kỉ, điều mà y ước đương nhiên chính là hi vọng Chu Tử Chu càng thích y hơn rồi.
Tốt nhất là không có y liền không được, thiếu y liền khổ sở, sau đó không có cách nào mà rời khỏi y.
Kiều Lưu đổi chủ đề, hỏi: "Cậu không phải là muốn giải thích cái gì sao, vậy đêm qua cậu đã làm cái gì? Tại sao có người nói nhìn thấy cậu và Trì Vọng xuất hiện ở trong bệnh viện hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!