Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Chu Tử Chu cũng không phải là một tên ngốc thật sự. Thậm chí, cậu cũng từng trải qua tình cảnh như hiện tại.
Lúc cha cậu mất vì tai nạn lao động, khi đó nhà xưởng còn bồi thường một khoản tiền, ngày ấy bà nội cực kì đau thương, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé mờ mịt của Chu Tử Chu, vẫn là miễn cưỡng chống chọi qua, đi mua một con gà về, làm món khoai tây xào thịt gà mà Chu Tử Chu thích nhất.
Dao phay ở trên thớt như có như không, phát ra những tiếng mệt mỏi bi thương vô cùng.
Chu Tử Chu khi đó còn quá nhỏ, ngồi xổm ở trong bếp, một bên giúp bà nội bỏ củi vào bếp, một bên nhìn bà nội che đi nước mắt ở trên mặt, cũng không lý giải nổi là cái chết có nghĩa là gì. Cơm nấu xong, tràn ra một mùi thơm thoang thoảng, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận ầm ĩ.
Dượng và mợ từ trên trấn chạy tới, lúc thường thì không thấy bóng dáng đâu cả, hiện tại một đám đều chạy tới tìm bà nội, ở bên ngoài hai, ba câu nháo nhào cả lên. Một phần cũng là vì khoản tiền bồi thường kia. Chu Tử Chu bị bà nội đẩy vào phòng, sau đó nằm nhoài trên cửa sổ, xem bà nội cầm chổi, hận không thể đem đám người kia đánh chết.
Thế nhưng lúc đuổi đám người kia đi rồi, trước đó lại có xảy ra tranh chấp, trên tai bà nội có một viên ngọc đã đeo nhiều năm, không biết là bằng vàng hay bằng bạc, dù sao cũng là một đôi hoa tai, bị mợ và dượng giựt đứt.
Lỗ tai bị rách, máu tươi chảy ra. Vành tai bà nội trực tiếp tét ra, phía dưới đã chia thành hai nửa.
Chu Tử Chu lúc này mới khóc oà lên, từ cửa sổ chạy ra ngoài, nắm chặt nấm đấm nhỏ, khóc thét chạy đi tìm trưởng thôn.
Cậu cũng không phải là một đứa con nít còn hôi mùi sữa không hiểu chuyện.
Vì vậy từ lúc cậu còn nhỏ đã được tỏ tình rất nhiều lần, nói ra có chút ngượng, nhưng thật sự là không hề thiếu.
Mới bắt đầu trong tủ đồ của cậu còn xuất hiện rất nhiều tờ giấy đủ màu sắc, mặt trên còn có rất nhiều chữ viết xinh đẹp hoặc là xiêu vẹo của mấy nữ sinh. Lúc học sơ trung, còn có một lần bị một cô bé ngồi đằng sau theo đuổi.
Cô bé kia ban đầu luôn mượn bài tập của Chu Tử Chu, nói là mang về nhà học một chút. Mỗi ngày cô bé đó đều mang một ít đề toán tới tìm Chu Tử Chu hỏi, thậm chí còn cướp bút ở trên tay Chu Tử Chu, chọc cho Chu Tử Chu mặt đỏ tới mang tai cũng chả biết nói cái gì.
Sau đó có một ngày, Chu Tử Chu phát hiện ở trên sách ngữ văn của mình xuất hiện nhiều hơn một dòng chữ, "Tớ", "Thích", "Cậu" do cô bé đằng sau bàn dùng bút màu hồng viết lên. Chu Tử Chu lại như một tên ngốc, nhất thời nổi giận, thiếu chút nữa còn oan ức khóc lên. Bởi vì mỗi học kì đều phải nộp rất nhiều học phí mua tài liệu, bà nội cậu vì muốn đóng số tiền đó, còn không biết phải thức bao nhiêu đêm dưới ánh đèn mờ nhạt mà sửa giày.
Cậu đem sách ném tới trước mặt cô bé đó, phẫn nộ mà nói một câu không bao giờ cho cô bé ấy mượn đồ nữa! Vì thế một hồi yêu đơn phương liền chấm dứt dưới hành vi ngu ngốc đến muốn tự sát của Chu Tử Chu.
Một học kỳ sau, cô bé bàn đằng sau hình như là thích một nam sinh ở lớp khác, cũng dùng chiêu này mà mượn sách của nam sinh kia viết ba từ kia.
Chu Tử Chu không cảm thấy tiếc nuối gì cả, bởi vì từ lúc cậu sinh ra tới giờ, cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng đối với ai có cảm giác đó.
Cậu cũng không xác định được —— Mỗi lần cậu nhìn thấy Kiều Lưu, trái tim đều đập nhanh hơn một chút, tựa như có một tên nhóc ở trong lòng cậu gào lên: "Y tới rồi!" Mỗi lần Kiều Lưu không để ý tới cậu, tay chân cậu đều luống cuống, tựa như không ăn được món sườn mà mình thích. Những lúc Kiều Lưu nói khó nghe, cậu đều cảm thấy tim mình như bị mắc nghẹn lại vậy —— Cậu không xác định được, những chuyện vụn vặt này có được tính là thích không nữa.
Bởi vì những lúc đối mặt với Kiều Lưu, những cảm giác đó đều là lần đầu tiên trong đời của cậu.
Cậu đã từng gặp qua những cảnh còn hoành tráng hơn rất nhiều, rất nhiều sách, hoặc bài thi đều bị nữ sinh vẽ vời qua. Lúc đi thi bị điểm thấp còn bị giáo viên mắng tới máu rơi đầy đầu, ở trên đường còn gặp mấy tên nhóc muốn học làm côn đồ trấn tiền ——
Cậu coi như đã trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng tại giờ phút này, lại hoảng loạn tới mức tay chân đều bủn rủn.
Cậu thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề rồi.
Kiều Lưu mới vừa nói cái gì? Nói nói nói, nói thích, thích? T – H – Í – C – H, thích???
Máu cả người Chu Tử Chu đều vọt tới đỉnh đầu, hoàn toàn nghe không hiểu Kiều Lưu tới cùng là nói cái gì, tim cậu đập như nổi trống, không xác định được bản thân có phải bị ảo giác hay không, còn có, loại thích kia nó có phải giống như những gì mà cậu nghĩ hay không.
Cậu kinh ngạc mà nhìn Kiều Lưu, tầm mắt rơi ở trên mặt Kiều Lưu, hiện ra có chút khờ dại.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, người ở trên lầu bởi vì nghe không rõ bọn họ nói cái gì, thấy hai người nửa ngày cũng chẳng nhúc nhích, cũng hết thấy thú vị, vì vậy đều tản đi hết rồi. Phương Tình đi tới phố mua sắm ở đối diện. Mặt trời vừa ló dạng được một lúc, xe cộ trên đường đã bắt đầu đi tới đi lui, bụi càng lúc càng nhiều.
Chờ trong đầu Chu Tử Chu sau khi bị chấn kinh qua rốt cuộc cũng kết nối lại lần nữa, phục hồi tinh thần lại, cậu theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Cậu nhìn Kiều Lưu đã nhắm nghiền hai mắt, lông mi còn rất dài, gương mặt tuấn tú còn mang theo đỏ ửng, trong khoảng thời gian ngắn không biết là nên nói gì cho đúng.
Khó trách ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!