Chương 30: (Vô Đề)

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Hội học sinh mở cuộc họp ở giữa trưa tại phòng phát thanh, nói là sau khi vũ hội giáng sinh qua đi, vẫn còn một ít vấn đề cần phải xử lý. Thuận tiện đưa một túi đồ cho mọi người, để bọn họ mang về phát cho các bạn học khác, tiện đường tuyên truyền cuộc thi biện luận cho cuối năm.

Thi biện luận là hạng mục chủ yếu của hội học sinh, cho nên hội trưởng dĩ nhiên là rất coi trọng tới chuyện này, kể về những cuộc  thi trước kia chuẩn bị như thế nào, sau đó sắp xếp thời gian, để thành viên trong hội bàn ra kế hoạch cùng đề tài cho cuộc thi.

Nhưng sắp tới là tết nguyên đán, thành viên trong hội cũng không có tâm tư nghe hội trưởng dặn dò, tuỳ tiện mở cuộc họp, lại nhanh chóng giải tán.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Chu Tử Chu mới đem đồ của mình thu dọn, để ở một góc, định bụng tối trở về lấy. Cậu nhìn đồng hồ, lúc này chỉ mới một rưỡi hơn.

Cậu quyết định đi nhà ăn một chuyến, sau đó lại bắt xe buýt tới nhà Kiều Lưu.

Nhưng ngay lúc này, Chu Tử Chu vừa đem cặp đeo lên, muốn ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân vội vã từ đằng xa truyền tới, Trì Vọng vọt vào phòng phát thanh. Chu Tử Chu còn chưa kịp phản ứng, Trì Vọng đã đem cửa phòng phát thanh đóng sầm lại, hắn thở hồng hộc nhìn chằm chằm Chu Tử Chu.

Hắn chạy quá gấp, thở cũng không ra hơi, đầu đầy mồ hôi, tựa như mới vớt ra từ trong nước, "Chu Tử Chu, đi theo tôi tới bệnh viện một chuyến đi."

Chu Tử Chu nhíu nhíu mày, đã rất lâu rồi cậu cũng chưa có gặp lại Trì Vọng. Đương nhiên, bình thường cũng chẳng thấy hắn thường xuyên, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học với nhau, nếu Trì Vọng mà đi học, ít nhiều gì cũng phải lướt qua mấy lần. Thế nhưng khoảng thời gian này Trì Vọng gần như là biến mất hoàn toàn khỏi trường vậy, ngay cả hoạt động của hội cũng đã hơn nửa tháng không tới.

"Để làm gì?" Chu Tử Chu kéo kéo dây đeo cặp, theo bản năng mà nhìn đồng hồ: "Chiều nay tôi bận rồi."

Trì Vọng hai tay chống trên đầu gối, liền thở chậm lại, nói: "Giúp tôi một việc."

"Tôi thật sự là bận rồi, không có rảnh đâu." Chu Tử Chu ăn ngay nói thẳng. Cậu không biết Trì Vọng muốn làm gì, thấy bộ dạng kia của hắn, hình như đúng là có việc gấp thật. Nhưng Chu Tử Chu cũng chẳng muốn đi tiếp xúc với hắn, đại khái là do trong lòng cậu ôm địch ý với hắn, một phần có thể là do ảnh hưởng từ sau khi qua lại với Kiều Lưu.

Loại ý nghĩ này rất kì quái, tựa như che chở cho con mình vậy. Nếu có người không có ý tốt với bạn của mình, cậu cũng sẽ đối với người đó không có ấn tượng tốt.

Trì Vọng đứng thẳng lên, nhìn cậu: "Bạn của tôi nhập viện, cậu cũng quen, tôi cần cậu đi với tôi tới đó, nếu không tôi thật sự không biết cậu ấy có qua nổi hay không nữa."

Lời này của hắn, thành công lôi kéo Chu Tử Chu đang muốn ra ngoài hơi khựng người lại, bất quá bước chân cậu cũng không có dừng lại, hỏi: "Tôi thì có thể giúp gì được chứ?"

"Ngoại trừ cậu ra chẳng có ai có thể giúp được cả!" Thanh âm cũng Trì Vọng đột nhiên lớn hơn, ở sau lưng cậu đuổi theo hai bước, có chút nôn nóng nói: "Cậu ấy là người cậu gặp ở thư viện đó, tình huống của cậu ấy và Kiều Lưu giống nhau, tôi hiện tại không có cách nào khống chế được bệnh tình của cậu ấy, cậu đi thử một lần đi! Cậu ấy nằm viện đã hơn nửa tháng, không thể tới lớp, cậu không phát hiện sao?

Tôi và người nhà của cậu đã cố gắng hết sức, nếu như cậu ấy cứ như vậy, rất có thể sẽ…"

Chu Tử Chu đứng ở cạnh cửa, kịp phản ứng, có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Trì Vọng: "Tình huống giống Kiều Lưu?"

Nói cách khác, Trì Vọng hoàn toàn biết tất cả. Vừa mới bắt đầu cũng đã biết bản thân hắn có thể chất đặc biệt, cũng biết quan hệ bổ sung giữa mình và Kiều Lưu sao? Như vậy, lần ở toà nhà trung tâm kia, là hắn cố ý chạm vào mình, cũng tương tự như cậu, là đang  làm một cuộc thí nghiệm.

Trì Vọng nói: "Đúng, tôi biết, hiện tại cậu cũng biết, cậu nhất định phải giúp tôi."

Từ nhỏ tới giờ Chu Tử Chu rất ít vì chuyện gì mà tức giận, thế nhưng không hiểu sao ở dưới đáy lòng lại dâng lên một trận phẫn nộ: "Bạn của cậu cũng rơi vào tình trạng kia, vậy tại sao cậu còn có thể để mặc cho người nhà cậu dùng bệnh tình của Kiều Lưu để áp chế Kiều gia chứ? Hiện tại muốn tôi giúp cậu, chẳng lẽ không cảm thấy cắn rứt sao? Tôi tại sao lại phải giúp cậu hả?"

Trì Vọng run lên, hiển nhiên không nghĩ tới Chu Tử Chu sẽ nói như vậy. Hắn tiếp xúc với Chu Tử Chu không lâu, nhưng có thể nhìn thấu Chu Tử Chu là một người dễ nói chuyện, dễ tính, đối xử ôn hoà, dường như là không hề có xung đột gì với người khác, có thể nhịn thì nhịn. Nhưng hắn không nghĩ tới Chu Tử Chu ở trước mặt hắn hiện tại lại bất đồng đến vậy.

"Nếu cậu giúp tôi, tôi sẽ nói với người nhà tôi dừng tay lại, hơn nữa những gì chiếm được từ Kiều gia trước giờ, tôi đều sẽ từng cái trả lại." Trì Vọng cam kết.

Chu Tử Chu không quá tin tưởng hắn, cảm thấy hắn không có chữ tín.

"Vậy cậu lại để Kiều Lưu đánh một trận đi, đánh tới mặt đều nở hoa luôn, để y hả giận có được không." Chu Tử Chu tiếp tục cò kè mặc cả.

Trì Vọng tức đến nở nụ cười, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, bỗng nhiên thu lại lo lắng trên mặt, cả người chìm xuống: "Còn nửa tiếng đồng hồ, cậu xác định không muốn đi cùng tôi tới bệnh viện sao?"

"Hiện tại tôi là người quyết định ở đây, cậu còn chưa có trả lời đâu." Chu Tử Chu nói.

"Quyền quyết định không phải nằm ở trong tay cậu." Trì Vọng nhìn chằm chằm Chu Tử Chu một hồi, bỗng nhiên lui về sau hai bước, đứng ở trước bàn làm việc của phòng phát thanh, để ngón tay ở trên công tác mở mic. Nửa sườn mặt của hắn đều nghiêng qua một bên, hiện ra mấy phần tối tăm: "Cậu không muốn làm, tôi cũng có cách khiến cậu làm."

Chu Tử Chu nhíu mày, nhất thời hiểu được hắn muốn làm gì, hai tay không tiếng động siết chặt thành nấm đấm để ở bên hông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!