Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Yêu đương ở đại học hay là chia tay chia chân gì đó quả thật đều chỉ tựa như cơn gió, rất chóng vánh, sau khi buổi tiệc kia qua đi, Ninh Ngưng liền nhờ Phương Tình tìm Chu Tử Chu ra ngoài mấy lần, thế nhưng lần nào Chu Tử Chu cũng đều lấy lí do bận học để từ chối. Coi như cậu là học bá đi nữa, cũng không thể có nhiều bài vở như vậy có được không! Đây là đại học chứ đâu phải là trường cấp ba. Sau mấy lần, Ninh Ngưng rốt cuộc cũng không còn tìm tới Chu Tử Chu nữa.
Tuy rằng có chút áy náy, nhưng Chu Tử Chu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu không phải là chán ghét gì Ninh Ngưng, nhưng cũng không phải là thích kiểu kia —— Tuy rằng Chu Tử Chu phản ứng có chút trì độn, nhưng ở một trình độ nào đó, cũng coi như là một nam sinh rất bình thường. Cậu cũng từng xem qua vài bộ phim tình yêu, thỉnh thoảng nằm không ở trên giường, cũng sẽ không có mục đích mà nghĩ tới nửa còn lại sau này của mình, là một người da dẻ trắng nõn, tóc đen kịt, tính tình cũng không cần phải quá tốt, bởi vì dù sao Chu Tử Chu cũng là người dễ tính, cậu có thể bao dung tất cả.
Có thể rất hay ghen, bởi vì một chút chuyện nhỏ mà cũng có thể nổi giận ——
Nhưng mà, sẽ có người như vậy sao? (Amen, nãy giờ em cứ nghĩ anh tả anh Kiều không à: v ảo giác sao???)
Chu Tử Chu nằm ở trên giường, nhìn trần nhà bị màn giường ngăn trở, nhịn không được im lặng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Kiều Lưu ở đối diện. Từ Nhạc Cốc trở về, tâm tình của Kiều Lưu đột nhiên tốt hơn rất nhiều, buổi tối hôm đó lại còn cùng Lâm Lương chơi game chung, cười cười nói nói rất vui vẻ, khiến cho Lâm Lương được sủng mà sợ.
Chu Tử Chu không dám xác định, gấu lớn ở Nhạc Cốc có phải là Kiều Lưu hay không, bởi vì người đó chưa từng một lần lấy mũ đội xuống. Nhưng cậu lại có một loại cảm giác xuất phát từ bản năng, cảm thấy người kia nhất định là Kiều Lưu —— Nhưng tại sao Kiều Lưu lại chạy tới chỗ đó?
Nếu nói, Chu Tử Chu tiếp xúc với Trì Vọng, Kiều Lưu bởi vì chán ghét Trì Vọng mà chán ghét luôn cả việc bạn mình tiếp xúc với đối thủ của mình, cho nên mới tức giận, như vậy còn có thể giải thích được. Nhưng hiện tại, Kiều Lưu còn chạy theo tới Nhạc Cốc, hoàn toàn là một câu đố không có đáp án. Y không quen với Ninh Ngưng, không biết những người khác ở trong buổi tiệc đó, trong đám người đó cũng đâu có người nào mà y ghét, vậy tại sao y lại…
Chu Tử Chu nhớ tới gấu lớn một mặt oan ức mà đem tay gấu đặt trên bả vai mình, còn cố nén cảm giác không khoẻ mà đứng ở bên trong thang máy. Cảm thấy, không thể hiểu nổi, hoàn toàn không thể hiểu nổi, không có cách nào có thể hiểu, hoàn toàn không có cách nào có thể hiểu.
Đêm nay Chu Tử Chu trằn trọc trở mình. Cậu thấy ánh trăng trong suốt ở bên ngoài, trong lòng mơ hồ bình ổn lại không ít. Loại cảm giác đó thật giống như là…
Cậu nói không được.
Hình như có thứ gì đó đang rục rịch ở trong lòng cậu, sắp sửa chui lên, nhưng cậu hoàn toàn không hề biết thứ đó rốt cuộc là cái gì.
Bất quá đối với cậu mà nói, việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng khai thác quặng. Dù sao sinh nhật Kiều Lưu cũng sắp tới rồi, mà cậu vẫn còn chưa có góp đủ số tiền cần thiết.
Ngày hôm sau Chu Tử Chu theo thường lệ lên lớp, lúc thường cậu đều ngồi ở hàng ghế đầu nghiêm túc nghe giảng bài, bất quá gần đây cậu đều ngồi ở dãy sau, vị trí rất hẻo lánh, một bên đăng nhập vào game, một bên chép bài.
Vừa đăng nhập vào game, Chu Tử Chu liền phát hiện ID "Đại Kiều Lưu Thuỷ" của con nhỏ mới kết bạn mấy ngày trước lại bắt đầu dụ dỗ mình. Gửi cho cậu không biết bao nhiêu là tin nhắn, đều hỏi tại sao cậu không lên mạng, muốn mang cậu đi làm nhiệm vụ.
Chu Tử Chu vừa lên mạng rồi, tin nhắn của "Đại Kiều Lưu Thuỷ" liền một mạch bắn ra liên tục, ngữ khí ban đầu còn tốt, về sau lại bắt đầu hổn hển, còn mắng Chu Tử Chu là heo, rốt cuộc là chạy đi đâu, tin cuối cùng là dừng lại ở ngày Chu Tử Chu đi chơi ở Nhạc Cốc. Chu Tử Chu luôn cảm thấy tính khí nóng nảy của cái nhỏ này có chút quen quen, nhưng mà trong thời gian ngắn lại không thể nhớ ra đã gặp ở chỗ nào.
Cậu chỉ là kiên nhẫn trả lời: "Tôi không phải là Lâm Hoắc Nhiên, tôi là bạn của cậu ấy, gần đây cậu ấy không chơi tài khoản này."
Cậu đang ở trong lớp, cũng không dám gõ bàn phím quá ồn, vì vậy đánh một câu cũng mất chừng mười giây đồng hồ.
Kết quả lại không có nghĩ tới, sau khi vừa gửi đi không phẩy mấy giây, bên kia liền hồi âm về, quả thật là như đang ở trong game đợi cậu vậy.
"Tôi đương nhiên biết cậu không phải là hắn, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm, để con gà như cậu chơi với tôi cũng được." Đại Kiều Lưu Thuỷ ngữ khí rất muốn ăn đòn nói.
Nhìn giọng điệu này, có chút tự cho là đúng.
Chu Tử Chu cảm thấy ngữ khí ăn đòn này cũng cực kì quen quen, thế nhưng thật sự là không thể nhớ ra đã gặp ở chỗ nào.
Cậu qua mười phút sau lại, ghi chép lại đầy đủ lời giảng, mới hồi âm trở lại: "Xin lỗi, cậu tìm người khác đi, tôi tạm thời không có rảnh."
Đại Kiều Lưu Thuỷ hỏi: "Có thời gian mỗi ngày chạy vào game ngồi xổm khai thác quặng, lại không có thời gian rảnh cho tôi?"
Ở một phòng học khác, Kiều Lưu ngồi ở trong giảng đường nhìn chằm chằm laptop, thật sự là kỳ quái, đăng nhập lâu như vậy rồi, mỗi ngày Chu Tử Chu đều chạy đi khai thác quặng, khai thác quặng, rồi khai thai quặng. Cậu ta chơi game này không phải là đánh quái làm nhiệm vụ, cũng chẳng phải ngắm cảnh, rốt cuộc là chơi vì cái gì? Vốn cho rằng cậu là vô đây tán gái, thế nhưng xem mấy ngày gần đây, cậu ta ngay cả cái rắm cũng cua không nổi chớ nói chi là gái!
Ngoài trừ y ra, còn ai có thể chú ý tới cậu ta chứ?
Mười phút sau, Chu Tử Chu mới đáp về một câu: "Tôi không phải là vì chơi game."
Tốc độ thiệt mẹ nó ốc sên, mười phút mới đánh được vài chữ, không thể đánh nhiều hơn nữa sao? Kiều Lưu có chút tức giận nghĩ, tên nhà quê này sao lại trả lời qua loa như vậy? —— Chờ chút, qua loa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!