Chương 12: (Vô Đề)

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Quá khứ của Kiều Lưu ——

Ngày 30 tháng 12, cái ngày rét lạnh này chính là sinh nhật của Kiều Lưu. Tiểu thiếu gia là người kiêu ngạo nhất Kiều gia, sinh nhật của y đương nhiên phải tổ chức đến vô cùng long trọng. Bởi vậy mới sáng sớm, toàn bộ Kiều gia từ trên xuống dưới đã bắt đầu vội vội vàng vàng bố trí cho buổi tiệc tối nay, Kiều gia cũng mượn cơ hội này mời rất nhiều người có tiếng trong giới kinh doanh, đem một buổi tiệc sinh nhật triệt để biến thành buổi gặp mặt thương mại.

Bạn nhỏ Kiều Lưu hưng phấn chờ đợi từ đêm qua đến không ngủ được, nắm chặt nắm tay lăn lộn ở trong chăn, cực kì chờ đợi những món quà ở buổi tiệc ngày mai. Bởi vậy ngày hôm sau mặt trời còn chưa ló dạng y đã lật đật bò dậy, khuôn mặt trắng nõn như bánh bao treo lên hai cái vành mắt đen xì, bất quá y không có để ý, hào hứng mặc vào bộ âu phục mini mà mình thích nhất, đứng ở trước gương vụng về buộc lên cái nơ màu đen.

"Mẹ, giúp con thắt nó lại đi." Cậu bạn nhỏ Kiều Lưu nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, nhanh chóng bước hai cái chân nhỏ lao ra ngoài, ngước đầu kéo góc váy của mẹ mình, mắt long lanh nhìn mẹ mình. Nơ thật là khó thắt a, y thắt nửa ngày, tay cũng tê rồi, xoay tới xoay lui vẫn ra cái hình thù khó coi muốn chết.

Người phụ nữ mặc bộ váy dạ hội già giặn đem tóc vén qua bên tai lên, mang theo túi xách vội vã xuống lầu, một bên mở cửa một bên gỡ tay Kiều Lưu ra, cũng không có quay đầu lại nói: "Để bà Lưu thắt cho, mẹ tám giờ phải có mặt rồi không nhanh nữa sẽ muộn mất."

"Một chút thôi mà." Cậu bạn nhỏ Kiều Lưu giữ lấy không buông.

"Mẹ không có thời gian."

"Chỉ một chút thôi mà mà mà?"

"Kiều Lưu, con đều đã tám tuổi, đừng nghịch ngợm nữa."

Tay cậu bạn nhỏ Kiều Lưu bị đẩy ra, đứng ở nơi đó. Cậu đứng ở cửa cầu thang, bĩu môi nhìn mẹ của mình.

Bà Lưu bưng khay trà cũng thả xuống, đi tới nói: "Tiểu thiếu gia, nếu không để bà buộc cho, phu nhân bận rộn như vậy, không cần phải phiền tới cô ấy."

"Cũng được." Cậu bạn nhỏ Kiều Lưu cúi thấp đầu, thoạt nhìn tựa như con vật nhỏ, trở về phòng. Nhưng y cũng chẳng còn tâm tình đi quản cái nơ ở trên cổ, lại như chó con bị vứt bỏ hiếm khi mới có một cục xương.

Sinh nhật tám tuổi của y, y đặc biệt cao hứng.

Bởi vì ở buổi lễ giáng sinh vừa rồi, y đã cầu nguyện với ông già nô en, hi vọng sinh nhật năm nay có thể được nhiều người chú ý tới, còn có một cái bánh sinh nhật cực lớn, cả nhà vây quanh y. Tốt nhất là y có thể ngồi ở chính giữa, được cha mẹ cùng bạn bè bồi bên cạnh ước nguyện, thổi nến, cắt bánh kem.

Bất quá ông già nô en lại một năm nữa không nghe thấy lời cầu nguyện của y.

Buổi tối ở phòng khách có rất nhiều người, ăn uống linh đình, ầm ĩ tới Kiều Lưu cũng không coi được phim siêu nhân đánh quái thú. Y không được phép ra khỏi phòng, bởi vì đêm nay ở Kiều gia có rất nhiều nhân vật quan trọng tới, không thể cho phép bất kì sai lầm nào xuất hiện được.

Bà Lưu sớm đã đặt một cái bánh nhỏ trong phòng y, cùng với những món phong phú ở buổi tiệc, bất quá bạn nhỏ Kiều Lưu không có đụng qua dù chỉ một miếng.

Y xem xong ba tập phim siêu nhân, mặc áo ngủ, lẳng lặng ôm đầu gối ngồi trên giường.

Những bộ phim hoạt hình mới mua đều xem xong, y không còn gì để xem nữa.

Bạn nhỏ Kiều Lưu cảm giác rất khó chịu, bò xuống giường, nhón chân lên muốn trèo ra cửa sổ, như vậy thì y có thể lén lút chạy ra ngoài, kiếm bạn chơi cùng.

Thế nhưng y quá lùn, tay nhỏ đều bị trầy hết, lại không thể đem cửa sổ mở ra.

Bạn nhỏ Kiều Lưu rất nhanh liền tìm một cái ghế, đặt ở trước cửa sổ, sau đó đứng lên. Y cảm thấy mình quả nhiên là thiên tài. (=)) đáng iu quá)

Y dùng hết sức lực từ khi sinh ra tới giờ của mình đẩy cửa sổ ra, sau đó thử duỗi một chân ra ngoài, nơi này là lầu hai, cách xa mặt đất ba tới bốn mét, gấp ba tới bốn lần chiều cao của y.

Bạn nhỏ Kiều Lưu có chút do dự.

Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, hàn khí tựa như cuồng phong lập tức thổi vào phòng y, đem bài tập y làm qua loa thổi bay lạch phạch.

Vào lúc này, bạn nhỏ Kiều Lưu nhíu nhíu mày, không biết tại sao, y cảm thấy ở ngực có chút khó chịu.

Thật giống như một thứ đang hô hấp bình thường, bỗng dưng lại bị một cái tay lớn bóp chặt lấy, hít thở không thông, khiến y có cảm giác bản thân đang nằm trong hồ băng, bị rong rêu quấn lấy đến nghẹt thở.

Không quá mấy giây, sắc mặt bạn nhỏ Kiều Lưu đột nhiên trắng bệch, trên cái trán trắng nõn cũng xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, nhỏ từng giọt xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!