Chương 10: (Vô Đề)

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

"Cho tôi?" Chu Tử Chu nhận lấy cái laptop bạc, có chút cầm không chắc, mém chút nữa là tuột tay, lại được Kiều Lưu nhanh tay đỡ lấy, thô bạo ném lên giường cậu, vừa vặn rơi ngay đùi Chu Tử Chu, chỉ là cách một lớp chăn mà thôi.

"Nhìn ngứa mắt, muốn vứt a." Kiều Lưu từ dưới ngước lên lườm một cái, hai tay đút túi quần.

Chu Tử Chu nhìn cái laptop, lại nhìn Kiều Lưu, có chút không rõ: "… Là bị hư sao? Nhưng tôi không biết sửa."

Kiều Lưu đưa đồ xong, vốn muốn tỏ ra ngầu lòi rời đi, lưu lại một bóng lưng cực khốc, nhưng nghe thấy Chu Tử Chu nói câu này xong, chân thiếu chút nữa liền chuột rút.

"Không có hư!" Y có chút tức giận quay đầu lại trừng Chu Tử Chu: "Cho cậu liền nhận đi, làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy hả?"

"…" Chu Tử Chu cúi đầu nhìn cái laptop trong lồng ngực mình, ngón tay vô ý tóm chặt drap giường. Cậu nhận ra ẩn ý của Kiều Lưu. Một cái laptop, hay mười cái đi nữa đối với Kiều Lưu mà nói, đều không tính là gì. Nhưng đối với cậu mà nói, là thứ đồ vô cùng quan trọng.

Kiều Lưu là có lòng tốt, Chu Tử Chu cảm thấy lúc này bản thân không nên lấy lòng tự trọng ra ác ý từ chối, có những trường hợp không cần phải lấy thước đo tự trọng ra đong đếm. Có máy tính, chuyện viết báo cáo và luận văn của cậu liền được giải quyết.

Hơn nữa nhìn tình huống này phỏng chừng là khi nãy Lâm Lương đã nói gì đó với Kiều Lưu, nếu không Kiều Lưu cũng sẽ không đột nhiên hành động như vậy a. Chu Tử Chu cảm thấy trên mặt có chút nóng. Cậu lúc thường không để ý tới người khác nói thế nào, nhưng không biết làm sao, khó giải thích có chút lưu ý đến Kiều Lưu.

"Hay là như vậy đi, cho tôi trả sau cái này, tôi tích góp được tiền rồi sẽ đưa cậu." Chu Tử Chu nói, cậu cảm thấy cách này rất không tồi.

"Cậu làm sao lại tựa như mấy bà mẹ đi chợ mặc cả vậy, tính toán chi li?" Kiều Lưu nhíu mày, có chút mất hứng.

"A?" Chu Tử Chu sửng sốt một chút, nghiêm túc nói: "Tôi không phải là mấy bà mẹ a, tôi đâu có sinh được em bé, hơn nữa nơi này cũng đâu phải chợ."

"…" Kiều Lưu phát hiện mình thế mà không thể nào cãi lại được.

Sau một hồi.

"Tuỳ cậu." Kiều Lưu hằn học để lại một câu, y không nhìn thấy trên mặt của Chu Tử Chu lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh hay vui vẻ cao hứng gì, liền cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.

Chu Tử Chu nhìn y, mím môi.

Kiều Lưu một mặt khó chịu trở về vị trí của mình, lấy điện thoại ra tuỳ tiện chơi game, sau một lát không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, y không nhịn được đem ghế tựa ngã về sau một chút, làm bộ lơ đãng liếc lên trên một cái, liền thấy… Chu Tử Chu ngồi trên giường ôm lấy laptop lau lau chùi chùi. Nhìn dáng dấp hết sờ đông lại sờ tây kia, còn nói là không hưng phấn, quả thật là hưng phấn tới muốn chết đi!

Trong lòng chắc vui như bắn pháo đi! Đêm nay chắc chắn là ngủ không được a!

Tên nhà quê này sao lại biệt nữu[1] như vậy a, vừa khờ vừa ngốc như thế.

[1] cho những bạn chưa biết. Biệt nữu = nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược lại với điều mình nghĩ.

Khiến cậu ta cao hứng rất đơn giản, Kiều Lưu cảm thấy chỉ cần mình tuỳ ý vểnh đuôi lên, liền có thể dễ dàng làm được, dưới cái nhìn của Chu Tử Chu, mình nhất định là người rất ôn nhu lại sủng nịch đến không ai bì được a!

"Khụ, cậu muốn chơi game gì cứ nói, có thể gọi Lâm Hoắc Nhiên đưa cậu theo, đội bọn tôi vừa vặn đang thiếu một vú em."

Chu Tử Chu tương tự như con chuột nhỏ ngồi không yên hết đông hết tây sờ mó cái laptop, thật cao hứng hết mở ra rồi khép lại, nghe thấy Kiều Lưu nói như vậy có chút sửng sốt. Cậu không biết vú em là cái gì, suy nghĩ một hồi, tám phần mười là cách xưng hô ở trong game, vì vậy nói: "Cậu không chơi sao? Tôi với Lâm Hoắc Nhiên cũng không quen cho lắm, để cậu ấy đưa tôi theo, có chút không ổn."

Cậu thật ra là không muốn chơi game gì hết, tuy rằng có chút tò mò, rất mong chờ, bất quá cũng không thể lãng phí thời gian của mình trên những thứ đó. Bọn Kiều Lưu có cả đống thời gian rảnh có thể tiêu hoang, đó là vì bọn họ không cần phải lo cái ăn cái mặc, nhưng tương lai của Chu Tử Chu là dựa vào chính mình dốc sức xây dựng, có thời gian, cậu không bằng đi học thêm cái bằng tiếng anh cho rồi.

Cho nên cậu mới uyển chuyển từ chối.

"Có cái gì không ổn, cứ để Lâm Hoắc Nhiên đưa cậu theo." Kiều Lưu nói. Y nhịn không được khoé miệng hơi cong lên, lời này Chu Tử Chu nói quá rõ đi, không phải là muốn mình dẫn theo cậu ta sao? Còn không chịu nói huỵch toẹt ra cho rồi, cứ thích vòng vo, thật là một tên cẩn thận a.

Dừng lại một chút, Kiều Lưu cố ý nói: "Tôi không rõ cách chơi của vú em, cho nên không thể đưa cậu theo."

"À." Chu Tử Chu thuận miệng nói: "Vậy tôi cũng không chơi nữa."

Cậu vốn là bị cảm, giọng nói còn mang theo khàn đặc giọng mũi, lọt vào tai người khác thật giống như thất vọng vô cùng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!