Chương 5: (Vô Đề)

"Không có bẩn."

Bạch Thần liếc nhìn hai má bị chùi đỏ của thiếu niên một cái, trong miệng huýt gió, một con tuấn mã tuyết trắng hí lên từ đàng xa chạy tới.

Thân thể bay lên trời, khi hoàn hồn lại thì đã ngồi trên ngựa, Hoa Tiểu Mạc cảm giác vòng tay hai bên người hắn có thể khiến hắn an tâm, không khỏi có chút hoảng thần.

Nhìn cảnh vật quanh mình lui về phía sau, gió lạnh phất qua hai má, vuốt ve tông mao* bạch mã dưới thân, Hoa Tiểu Mạc rũ mắt, kỳ thật Đồng Niên so với hắn may mắn hơn nhiều, có một phụ thân thương yêu, mà hắn cho tới bây giờ đều là một mình. [tông mao: bờm + lông]

Cảm thụ thiếu niên mất mát, Bạch Thần cúi đầu, tiếng nói lạnh lẽo, lộ ra nghi hoặc: "Vì sao?"

"Ta nhớ nhà." Hoa Tiểu Mạc nhỏ giọng nói: "Nhưng ta không biết làm sao để trở về, nơi này cách nhà của ta rất xa, có lẽ ta cả đời này cũng không trở về được."

"Tên." Thanh âm vẫn lãnh đạm như trước.

"Hoa Tiểu Mạc.

"Dọc theo đường đi hai người cũng không có trao đổi thêm nữa, cho đến trời tối, bọn họ xuất hiện bên ngoài một cái trấn. Hoa Tiểu Mạc lề rề nhảy xuống ngựa, len lén vuốt mông mình, lại sờ sờ bắp đùi nóng hừng hực, khóc không ra nước mắt, nếu không phải là dọc theo đường đi hắn dựa vào những cái tiểu hoàng thư trong đầu chống đỡ, chỉ sợ sớm đã cách thí* rồi. [cách thí: chết]"Đại hiệp, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi ngay ngoài trấn đi." Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng, trấn này thật quỷ dị.

Bạch Thần cũng không mở miệng, dắt ngựa đi một cái khách *** duy nhất trong trấn.

Hoa Tiểu Mạc dù cho có nhiều câu oán hận hơn nữa cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ hy vọng hết thảy đều là ảo giác của hắn.

Dùng cơm qua loa, hai người liền lên lầu trở về phòng mỗi người.

Hoa Tiểu Mạc ở trong phòng than thở một thời gian liền đi gõ cửa ở bên phải.

Bên trong cửa phía sau bình phong tiếng nước vang ào ào, nam nhân tắm rửa trong mộc dũng nghe được tiếng gõ cửa, chỉ nhíu mày liền đứng lên, bọt nước theo đường cong sống lưng hoàn mỹ lướt xuống, đỏ rực nơi ngực chính là một cái bớt hình đóa hoa, đỏ yêu diễm, ngón tay thon dài vuốt ve, con ngươi đen tuôn ra nhu tình ngay cả mình cũng không biết.

Bước ra mộc dũng, chỉ mặc một tầng áo lót, Bạch Thần đi tới cửa mở cửa.

Hoa Tiểu Mạc nhìn thấy người trước mắt, đúng là có chút ngây ngốc, càng là chật vật nuốt nước miếng, lời chất vấn đầy mình chưa có thốt ra, trước tiên chính là đóng cửa, theo bản năng hắn không muốn để cho kẻ khác thấy một màn như vậy.

Người trước mặt sau khi gỡ ngọc quan xuống một đầu tóc mặc sắc tản ra, khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa đi vài phần, đôi mắt thanh lãnh trước sau như một dưới ánh nến chiếu rọi có một tia ấm áp, chỉ là lẳng lặng đứng nơi đó, lại khiến người ta không thể dời mắt, tầm mắt Hoa Tiểu Mạc rơi đến sợi tóc trước ngực Bạch Thần, dừng ở giọt nước đính trên đuôi tóc, hắn không tự chủ được vươn tay sờ lên, đầu ngón tay mới vừa chạm vào một lọn tóc, hắn liền thu tay về nhanh như chớp.

"Ha ha, đại hiệp, tóc ngươi thật tốt.

"Hoa Tiểu Mạc ngượng ngập không ngừng. Bạch Thần diện vô biểu tình nhìn lướt qua, tự ngồi ở ghế trên."Đại hiệp, chúng ta không quen không biết, lần đầu gặp gỡ ngươi liền mang ta theo bên người, quản ăn quản uống."

Hoa Tiểu Mạc đi tới trước mặt Bạch Thần, khẩn trương hỏi: "Ngươi có mục đích gì cứ việc nói thẳng."

Con ngươi hẹp dài híp lại, Bạch Thần phun ra thanh âm thanh lãnh: "Không biết."

Hoa Tiểu Mạc tức tới lỗ mũi bốc khói, không biết? Thôi đi! Đi qua đi lại một hồi, hai tay của hắn chống hai bên bàn cổ quái hỏi: "Chính ngươi cũng không biết vì sao muốn mang ta theo bên người?

"Sau một lúc lâu, Bạch Thần gật nhẹ đầu. Hoa Tiểu Mạc gặm móng tay, đối phương không giống như đang nói dối, rốt cuộc không đúng chỗ nào? Quên đi, không nghĩ nữa, có người quản ăn quản uống, còn có thể bảo mệnh, mấy thứ khác sau này hẵng nói. Trở lại gian phòng của mình, Hoa Tiểu Mạc cứ mặc y phục như vậy nằm trên giường, gió đêm càng thổi càng kịch liệt, đánh vào cửa sổ không quá rắn chắc, dát dát vang dội. Trong phòng bị một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập, Hoa Tiểu Mạc kéo kéo chăn lên, lại kéo kéo, nhỏ giọng lầm bầm:"Đại Hắc, ngủ chưa?"

Đại Hắc không biết trốn chỗ nào bay đến nằm úp sấp trên cằm Hoa Tiểu Mạc, vỗ vỗ cánh nhỏ, làm như đang nói với Hoa Tiểu Mạc, nó thực sảng khoái.

Có một vật sống ở bên cạnh an tâm hơn nhiều, tuy rằng hơi nhỏ một chút, Hoa Tiểu Mạc nhắm mắt lại giục mình mau ngủ.

Trong mơ hồ hắn nghe được một trận tiếng khóc, là cái loại tiếng khóc anh anh nức nở, thanh âm thực nhỏ, lại dị thường thê thảm, mang theo vô tận thù hận cùng thê lương.

Sau lưng Hoa Tiểu Mạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mãnh liệt xốc chăn lên nhảy xuống giường mở cửa chạy đến cửa bên cạnh đập mạnh.

Cửa bị mở ra, người đi ra cũng không phải Bạch Thần, mà là một nam tử xa lạ, ánh mắt người nọ đảo qua trên khuôn mặt trắng nõn cùng xương quai xanh lộ ở bên ngoài của Hoa Tiểu Mạc, liếm liếm môi, chợt lóe lên ám sắc.

Hoa Tiểu Mạc mới biết mình gõ sai cửa, hắn thành tâm giải thích: "Thực xin lỗi, ta nhớ trật, ta chỉ là muốn tìm bằng hữu của ta."

"Ngươi quấy rầy ta, vậy là xong?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!