Chương 48: (Vô Đề)

Bạch y nam tử cất bước lướt qua những người đó đứng trước mặt thiếu niên, ánh mắt thanh lãnh chầm chậm hóa nhu hòa, mím đôi môi mỏng câu ra một độ cong nhợt nhạt, không khác biệt bao nhiêu, nhưng phần ý cười lại lắng đọng trong đáy mắt.

Hoa Tiểu Mạc đưa tay kéo gò má của nam tử trước mặt, hết kéo trái lại kéo phải, hắn nhích lại gần mấy bước, ngửa đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt đen kia, "Có phải đại hiệp đều thích dịch dung hay không?

"Kỳ thực hắn đã sớm hoài nghi Bạch Thần có dịch dung, chứ thôi làm sao có những lời đồn trong giang hồ, chẳng qua, hoài nghi là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Đưa tay lấy xuống lá cây không biết dính trên tóc Hoa Tiểu Mạc lúc nào, Bạch Thần lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày:"Tiện bề hành sự."

"Vậy lúc ngủ sao không đổi lại?"

Hoa Tiểu Mạc không chút khách khí oán trách, móng vuốt càng tà ác đi sờ mặt Bạch Thần: "Đồng sàng cộng chẩm* cùng nhau lâu như vậy, ngay cả người bên gối này ngươi cũng giấu." [đồng sàng cộng chẩm: cùng giường chung gối]

Vì bàn tay không thành thật sờ loạn trên mặt, Bạch Thần hơi ngẩng đầu, trầm mặc một hồi, nhìn Hoa Tiểu Mạc thật sâu.

Ý tứ kia như là đang nói, ta cũng không có ý giấu diếm, là ngươi không phát hiện thôi, Hoa Tiểu Mạc bĩu bĩu môi.

Đã rất lâu không gặp đại chủ tử, phi trùng đậu trên vai Bạch Thần, lấy sừng nhọn cọ cọ cổ y, Bạch Thần chưa nhúc nhích, Hoa Tiểu Mạc đã động đậy trước, tóm lấy cái sừng nhọn kia của phi trùng ném vào không trung, con mẹ mi, người của ta mi cũng dám chiếm tiện nghi.

Phi trùng bị hất ra xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không lại bay trở về, ton hót ủi ủi đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc, vỗ cánh phành phạch bay tới bay lui.

Hoa Tiểu Mạc xù lông, hung hăng vò vò đầu, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Bạch Thần, mau thu hồi con trùng tử này về đi.

"Phía sau mấy đệ tử Địch Hoa phái nghệch ra ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, đáy mắt khó giấu vẻ khiếp sợ. Đây là đại sư bá? Không ngó tới mấy kẻ đã hóa đá ở cổng sơn cốc, Bạch Thần ôm lấy Hoa Tiểu Mạc thi triển khinh công rơi xuống một nơi trên sườn núi, mũi chân điểm nhẹ, cảnh vật hai bên thụt lùi thần tốc, bên tai gió thổi vù vù, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn Bạch Thần,"Vì sao ở đây gọi là Long Uyên cốc?"

"Nhìn xuống dưới."

Mím môi mở miệng, bàn tay đặt trên eo thiếu niên thắt chặt.

Hoa Tiểu Mạc nghe thế thì nhìn xuống, liền thấy phong cảnh tú lệ dưới chân, thanh sơn lục lâm, cả sơn cốc như một con rồng đang nằm, những lầu các đường xá cứ như thân rồng, đằng trước kia là toà kiến trúc hình thoi cùng với một tòa tiểu sơn phảng phất như là đầu và đuôi rồng.

Một lát sau, Hoa Tiểu Mạc đứng trước một căn nhà lá, trước mắt là tiểu sơn cốc cây cối xanh biếc hơi ấm mênh mông, giữa khe núi đối diện vắt một dòng thác, dòng nước trong suốt tung tóe bắn xuống, rơi xuống một đầm suối sâu màu biếc, tiếng nước chảy ào ào cùng với tiếng chim hót giòn tan, tựa như tiên cảnh.

"Nơi này thật thích hợp để dưỡng lão."

Hoa Tiểu Mạc đặt mông ngồi trên ghế trúc, rung đùi, thích ý mà híp mắt.

Tiếng bước chân xa dần, cách một hồi lại đến gần, trong không khí thoang thoảng hương trà, còn có mùi vị thơm ngát mà hắn quen thuộc, Hoa Tiểu Mạc nhất thời mở mắt, trên bàn trà bên cạnh bày một chén trà, một đĩa đầu vịt cay nhỏ.

Hoa Tiểu Mạc thèm tới sắp chảy nước miếng, cười đến cong mắt, bật thốt lên: "Bạch Thần, ta yêu ngươi quá.

"Bạch Thần ở bên cạnh dừng lại thân mình, ánh mắt rơi lên gương mặt thiếu niên đang vui vẻ ăn, nhu hòa được vạn vật. Sau khi ăn no, Hoa Tiểu Mạc thỏa mãn uống một hớp trà, thật cao hứng mà hôn bên môi Bạch Thần một phát, khá bình tĩnh đứng lên khỏi ghế nhảy qua ngồi trên đùi Bạch Thần:"Không phải hôm đó ngươi cùng A Thất xuống dưới lòng đất sao?

Sau đó làm sao mà ra được?"

Phi trùng sau một khắc nỗ lực chui vào tay áo hắn thì bị ném ra ngoài: "Đại Bạch, đi hút chút mật, trước khi trời tối không cho trở về."

Phi trùng phe phẩy cánh dừng giữa không trung, chuyển chuyển vài vòng quanh Hoa Tiểu Mạc mới chịu bay đi.

Bạch Thần chỉ ngắn gọn phun ra sơ sơ sự tình, phần còn lại đều dựa vào Hoa Tiểu Mạc tự động bổ sung, kết quả phân tích cuối cùng làm hắn đau trứng.

Thì ra hôm đó bởi vì Bạch Thần và Lan Thất chia ra mà đi, lần lượt gặp phải huyễn cảnh, sau khi y thoát thân ra từ trong huyễn cảnh thì cứ tiếp tục đi về phía trước, con đường đó thông tới tẩm cung của đương kim thiên tử.

Sau khi Bạch Thần từ trong hoàng cung đi ra thì trở lại Lê viên, thấy nơi đó bị bao vây trùng trùng, khắp Biện Châu cẩm y vệ đều lên đường, mục đích là tìm Nghị vương đã mất tích.

Y lẻn vào lần nữa xuất hiện tại cửa vào thông đạo kia, lại phát hiện nơi đó bị người động tay động chân che đi, nếu như không phải trước đó tận mắt nhìn thấy, căn bản nhìn không ra bất kỳ chỗ hở nào.

Bên trên hơn tám mươi phần trăm là do Hoa Tiểu Mạc tự bổ sung.

Hoa Tiểu Mạc vịn vai Bạch Thần bẻ xuống cành cây phía sau, ngắt xuống một đóa hoa nhỏ màu vàng thưởng thức trong tay: "Vậy sao ngươi không đi tìm ta?

"Bạch Thần ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hoa Tiểu Mạc, một khắc sau cầm lấy đóa hoa trong tay Hoa Tiểu Mạc cắm vào tóc hắn. Một giây sau Hoa Tiểu Mạc biến thành má Dương Nhị Xa*. [Dương Nhị Xa: tra google thấy hầu như lúc nào đầu cũng cắm 1 đóa hoa tổ chảng =))]"Đừng cố dời đi lực chú ý của ta!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!