"Oạc — oạc –" tiếng quạ đen khàn đặc thê lương, trong cánh rừng đủ loại đại thụ trụi lũi khác nhau, lơ thơ vài nhành cỏ khô trong khe đất cằn cỗi, quỷ dị cong về một hướng, gió Bắc, thổi bay bụi đất mịt mù, cành cây ngọn cỏ lay động theo gió, gió ngừng, rừng cây vạn vật lại khôi phục như trước, tất thảy chưa từng thay đổi qua, phảng phất như ở nơi đó có một sự tồn tại khiến chúng nó không dám nhìn thẳng.
Mà cái nơi cây cối cỏ dại nhìn về thì bình thường không có gì lạ, chỉ có một cái đầm nước lẻ lơi ở đấy, hoang vu, nhưng lại lộ vài nét thần bí.
Mặt nước không một gợn sóng đột nhiên nổi lên lăn tăn, dần dần tản ra, một cái tay từ trong nước vươn ra, bắt được một rễ cây thấp bên bờ, lại thấy một thiếu niên áo lam từ trong nước bò lên, nằm trên mặt đất hả họng thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chửi bới: "Fuck, thật mụ nó gặp quỷ."
Y phục ướt chèm nhẹp dán trên người, Hoa Tiểu Mạc đánh một cái hắc xì vang dội, sắc mặt khó coi vắt nước trên vạt áo.
Sau khi ba người bọn hắn nhảy vào đầm nước mới phát hiện bên dưới mở ra một địa phương khác, Hoàng lăng dưới lòng đất hết một tầng còn có một tầng khác, đan xen phức tạp một cách tài tình cẩn mật căn bản không giống như được tạo ra từ bàn tay người bình thường, phảng phất như là quá khứ cổ xưa, từ thời khai thiên lập địa mà thành.
Vì để tiết kiệm thời gian, ba người quyết định mỗi người chọn một con đường để thăm dò, sau thời gian một nén hương sẽ trở lại tập hợp, Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu nhường con đường duy nhất nhìn ra có rất nhiều dấu vết, rất nhiều người đi qua cho Hoa Tiểu Mạc, họ cho rằng con đường kia an toàn, ngờ đâu thật thật giả giả vốn khó lường.
Chuyện sau đó không có quỷ dị nhất, chỉ có càng quỷ dị, hắn cứ luôn cảm thấy có người dẫn hắn đến đây.
Hoa Tiểu Mạc chán chường thở dài, xách tay áo ướt nhẹp lau nước trên mặt, cảm giác dính ướt thật không dễ chịu.
"A Thất!" Không có đáp lại, tiếp tục la, "Giáo chủ? Lạc Cửu Tiêu?
"Vẫn như cũ không có hồi đáp, Hoa Tiểu Mạc nhụt chí ném đi một cục đá. Cục đá rơi xuống, không có, không có một tiếng vọng"lỏm bỏm
"nào, nhìn xuống dưới chỉ sót lại một mảnh hắc ám sâu không thấy đáy. Từng tia cảm giác quỷ dị bao lấy toàn thân, Hoa Tiểu Mạc run sợ, trong miệng niệm"Phật tổ phù hộ."
Sau khi tự ép mình tỉnh táo lại, Hoa Tiểu Mạc bắt đầu nhìn khắp bốn phía, rừng cây xa lạ, chỉ có quạ đen kêu to oạc oạc, rất giống cái loại không khí thường thấy trong phim kinh dị.
"Chẳng lẽ lần này xuyên tới một cái thế giới khác rồi?" Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng, nhìn bầu trời đêm u tối mờ mịt thở dài một tiếng, kiếp trước hoặc là kiếp trước trước nữa của hắn nhất định phạm tội ác nhiều lắm, giờ gặp báo ứng rồi.
Tìm một phương hướng thoạt nhìn tương đối trống trải, Hoa Tiểu Mạc đi được mấy bước lại liếc mắt ra sau nhìn ký hiệu mình lưu lại, một đạo lãnh quang từ chính diện ập tới, thế tới hung mãnh, hắn còn chưa kịp phản ứng, đạo lãnh quang kia đã xẹt qua sát vành tai hắn.
Lỗ tai đau rát, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn một cái, lại thấy trên đất một con tiểu xà màu đen, chỗ tấc thứ bảy bị một cành cây ghim trúng, đang quắn quéo co giật, hàm răng sắt nhọn nhe ra chất lỏng đặc sệt.
Hoa Tiểu Mạc không chút nghĩ ngợi ném qua chủy thủ tùy thân, đầu xà bị chém xuống đất, miệng to sắc bén đóng lại cái phập, độc xà bắn ra, rơi vào vị trí Hoa Tiểu Mạc đứng trước đó, trong nháy mắt cỏ dại bốn phía nhanh chóng héo rũ hòa tan thành dịch màu đen, làm mặt đất xung quanh lõm xuống một khối.
Độc thật đáng sợ.
Hoa Tiểu Mạc khiếp đảm hít một hơi, bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp: "Không tệ, còn biết cắt đầu rắn.
"Âm thanh này… Hoa Tiểu Mạc nhất thời cảm thấy hai người lớn cùng một cái đầu*, xa xa có một người đi tới, một bộ y bào đen tuyền, cầm trong tay trường kiếm màu bạc, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt âm trầm, đáy mắt là tối tăm vô ngần. [nguyên văn"nhất cá dầu, lưỡng cá đại liễu
", thứ cho ta ngu muội, không hiểu nổi, nói chung là chém Ọ Ọ ai biết có thể giúp ta không? Ọ Ọ] Đến gần cùng với người kia, một cổ khí tức giết chóc không dung cho kẻ nào xem nhẹ tràn đến, Hoa Tiểu Mạc ha ha cười gượng:"Vương gia, thật trùng hợp a.
"Mụ nội, trùng hợp tới nổi làm hắn muốn chết cho rồi. Khí sắc Tần Nghị không tốt lắm, vành môi mơ hồ tím bầm, chỉ hơi ngẩng đầu xem như là đáp trả lại."Trễ thế này rồi, đang tản bộ? Vừa nãy đa tạ Vương gia cứu giúp." Hoa Tiểu Mạc mặt dày cười cười: "Ta vừa mới tới đây, không ngại lập thành một nhóm chứ."
Lườm thiếu niên toàn thân ướt chèm nhẹp một cái, đường nhìn xẹt qua mái tóc kim sắc nọ, Tần Nghị nhíu mi: "Từ đâu đến?"
"Trong nước.
"Chỉ chỉ đầm nước ở phía sau, Hoa Tiểu Mạc ngồi xổm xuống rút chủy thủ ra, cấp tốc lấy từ trong lòng ra một bình nhỏ, rắc chút bột màu trắng lên trên lưỡi đao, lại lấy cỏ khô lau lau mới thu hồi vào trong ống tay áo. Tần Nghị híp mắt nhìn đầm nước, một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt, ý vị thâm trường mà liếc Hoa Tiểu Mạc, bí hiểm khó lường. Trong rừng cây hoang vu trống vắng, vang lên tiếng ùng ục ùng ục và tiếng than thở của thiếu niên. Hoa Tiểu Mạc nhai cỏ lót dạ, hàm hồ hỏi:"Đây là đâu?"
"Không biết." Tần Nghị mím mím đôi môi ngày càng phiếm đen.
"Làm sao ngươi đến đây được?" Qua một lúc, Hoa Tiểu Mạc lại hỏi: "Còn đang ở vùng Trung Nguyên chứ?"
Vẫn hai chữ, chỉ là Hoa Tiểu Mạc không phát hiện giọng nói đã có chút trầm thấp hơi khàn: "Không biết."
"Làm sao chúng ta trở về?"
Tần Nghị nắm chặt kiếm trong tay: "Không biết."
Phun bã cỏ ra, Hoa Tiểu Mạc tức tới lỗ mũi bốc khói, dừng bước vừa mới muốn nghiêng người phun lên người Tần Nghị vài giọt nước bọt, lại thấy Tần Nghị cứng đơ như một cây cột mà ngã xuống, Hoa Tiểu Mạc trước tiên lắc mình tránh ra, hắn đâu muốn làm đệm thịt người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!