Cả đại đường bầu không khí vui mừng, mọi người đều đang vì chủ tử bọn họ bình yên vô sự mà cao hứng, chỉ có một mình Hoa Tiểu Mạc nhún nhún vai, mặt mày nhăn nhó, đỉnh đầu một đám mây đen, sấm sét đùng đùng, mưa ào ào rơi xuống.
Mọe nó, thế này thì trở lại có hù Bạch Thần và A Thất hay không đây?
Một đầu tóc vàng chói lóa như vầy quá không có theo xu hướng, qua tao bao* rồi được chứ?! [tao bao: thiển cận, nói túm lại không hợp mốt của ẻm " "~]
Trước mắt đưa tới một chung trà, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu tiến tới hớp một ngụm, một khắc sau nhướn mày một cái, mấy đạo tầm mắt không rõ ý tứ chọc lên người hắn.
Hoa Tiểu Mạc hơi hơi nghiêng đầu liếc Lạc Cửu Tiêu một cái, nhíu nhíu mày, từ sau khi hai người bọn họ đánh với nhau một pháo hắn đã biết người trong Xuân viên không phải là bạn giường của Lạc Cửu Tiêu.
Hiện giờ trong thân thể Lạc Cửu Tiêu chảy máu của hắn, chân khí dồi dào, huyết cổ đã tiêu, cũng đã thoát khỏi khả năng bị ma hóa, nhưng những người này tuổi đều rất nhỏ, thả họ trở về đoàn viên với người nhà không phải càng tốt sao.
Hắn chưa đề cập, nhưng Lạc Cửu Tiêu đã đọc thấu tình tự biến hóa trong đáy mắt hắn.
Lạc Cửu Tiêu buông chén trà, phun ra thanh âm từ tính khàn khàn: "Phượng Khanh, Lưu Nguyệt, Hoa Mộc, Thu Danh, Thanh Vũ, Mặc Vũ."
Mấy người được gọi tên đều bước đến quỳ trên đất, cúi đầu rất thấp: "Giáo chủ."
"Lời nói năm đó của bổn tọa hôm nay sẽ làm tròn, mấy người các ngươi từ nay về sau không còn liên quan Thiên Tà giáo." Lạc Cửu Tiêu nhàn nhạt liếc nhìn những người quỳ trên đất, ánh mắt đối diện với Dung Mặc Vũ đang ngẩng đầu nhìn y.
Dung Mặc Vũ kinh hãi, vội vã phủ phục trên đất, tuy không chấn kinh như lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn hút lấy tâm hồn người, phảng phất như nhìn nhiều hơn một cái sẽ bị đầu độc mê hoặc.
Sống chung mấy năm, y chưa bao giờ biết người nam nhân này có dung mạo tuyệt sắc như vậy, không thể thuộc về cõi trần.
Vốn là vì ân tình, cho nên cam nguyện, giờ khắc này lại muốn thả bọn họ đi? Thiên hạ to lớn, bọn họ còn có thể đi về đâu?
Mặt Dung Mặc Vũ lộ vẻ bi thương, bên tai là mấy tiếng khóc nho nhỏ, y bỗng cảm thấy, nếu cứ vậy mà rời đi, chi bằng dứt bỏ phàm trần nhập vào cửa Phật cho xong.
Lời vừa ra, Hoa Tiểu Mạc lập tức nhìn Lạc Cửu Tiêu, gương mặt yêu mị như la sát mang nét giảo hoạt, chớp chớp mắt với hắn, khóe mắt Hoa Tiểu Mạc giật giật, cảm giác bị khí phách của đối phương chấn động vừa nãy đột nhiên mất tiêu.
Lạc Cửu Tiêu nghe tiếng thút thít bên dưới, chân mày cau lại: "Bổn tọa sẽ phái người cho các ngươi chút lộ phí, tiễn các ngươi ly khai."
"Giáo chủ, đệ… đệ không muốn ly khai.
"Thanh Vũ vặn ngón tay thút tha thút thít, trong đôi mắt to đầy nước, cực kỳ đáng thương. Cùng với câu nói này của Thanh Vũ, bầu không khí trong đại đường bỗng dưng ngưng kết, không nói tới bọn Thiên Dương ở một bên xem kịch vui, ngay cả Hoa Tiểu Mạc cũng căng thẳng thần kinh. Hoa Tiểu Mạc len lén liếc liếc hồng y nam tử ở bên cạnh trán tràn khói mù, hai mắt đỏ máu cuồn cuộn, làm như tùy thời đều sẽ đại khai sát giới, gấp gáp đứng dậy đi đến trước mặt tiểu thiếu niên quỳ rạp trên đất cả người phát run, đến gần bên tai nhóc nói:"Thanh Vũ, đệ muốn học chữ hay không?"
"Muốn làm đại hiệp hay không? Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, đồ ăn ngon, đồ chơi vui, cảnh đẹp mắt, cái gì cũng có." Hoa Tiểu Mạc còn muốn nói thêm chút gì nữa, thắt lưng bỗng thít chặt, thân thể bay lên không, một khắc sau đã bị giam trong lòng Lạc Cửu Tiêu.
"Ta muốn nói vài câu với Dung Mặc Vũ."
Hoa Tiểu Mạc vỗ vỗ cánh tay còn đang trên eo hắn: "Chỉ mấy câu."
Nhưng Lạc Cửu Tiêu không những không buông tay, trái lại dùng lực nhiều hơn, còn ôm chân hắn lên, tư thế nhìn kiểu gì cũng ái muội, Hoa Tiểu Mạc thấy đường nhìn cổ quái của mấy người Thiên Lam Thiên Thanh chạy trên người hắn, mỗi một người đều nháy mắt với hắn, hắn xấu hổ ho khan một tiếng, dùng thanh âm chỉ có hai người hắn và Lạc Cửu Tiêu nghe được mà nói: "Nhiều người nhìn như vậy kìa, ngươi tốt xấu cũng phải chừa ta chút mặt mũi."
Lạc Cửu Tiêu nhướn mày, giọng nói rất miễn cưỡng phun ra một câu: "Đừng đến quá gần."
"Biết rồi biết rồi." Hoa Tiểu Mạc giật khóe miệng bá đạo mà thuận mao cho giáo chủ, nhảy xuống chạy tới ngồi xổm trước mặt Dung Mặc Vũ.
"Dung Mặc Vũ, trên người ngươi có phải có khối ngọc bội không?" Hoa Tiểu Mạc vừa mới tới gần chút, đã bị đạo tầm mắt sắc nhọn sau lưng làm dừng lại, hắn hạ giọng bổ sung: "Dưới góc phải có một chỗ màu xanh."
Thân mình Dung Mặc Vũ khẽ run không dễ nhận ra, mạnh mẽ ngẩng đầu, thốt ra: "Làm sao ngươi biết?"
Y cùng thiếu niên trước mặt chỉ gặp qua lác đác vài lần, không thể nào biết được vật thiếp thân của y.
"Ta thấy qua một cái ngọc bội giống như đúc trên người người khác." Hoa Tiểu Mạc không trả lời mà là tự biên tự diễn nói: "Quán chủ Nam Phong quán, Nam Phong."
Cái gì nên nói đều nói cả rồi, Hoa Tiểu Mạc thấy biểu tình thay đổi trên gương mặt Dung Mặc Vũ, như kinh hỉ, lại như kích động, hắn âm thầm tin tưởng mình suy đoán là thật.
Nam Phong khẳng định là có quan hệ gì đó với Dung Mặc Vũ, xem tuổi tác, có thể là huynh đệ thất lạc nhiều năm? Mặc dù dung mạo không giống lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!