Chương 32: (Vô Đề)

Tiếng vui đùa khoan khoái bên dòng suối cùng với tiếng nước ào ào và tiếng chày gỗ nện bang bang trên tảng đá vang lên đan xen nhau, những thiếu nữ thanh xuân của Đào Hoa thôn ngồi bên dòng suối giặt giũ quần áo, trong đó một nam tử tuấn lãng mặc một bộ áo lam thật nổi bật.

Thanh Mai vắt ngoại sam trong tay, nhu thanh nói với Lan Thất đang rũ mắt giặt y sam: "Lan đại ca, để muội tới giúp huynh giặt nha."

Cách đó không xa lỗ tai Hoa Tiểu Mạc nhúc nhích, ném một cục đá vào trong mặt hồ xa xa, nhìn từng vòng gợn sóng tán ra bốn phía, khóe miệng nhếch lại nhếch, sãi bước thật to đi qua không nói hai lời liền sắn tay áo, vén vạt áo lên ngồi xổm xuống ra lệnh: "A Thất, đưa y phục cho ta."

Khỉ nó chứ, nhỏ có vớ tất, lớn có áo bông, cái nào hắn chưa giặt qua chớ, này bất quá chỉ là nhớ lại những thói quen ngày còn khổ sở thôi, xem ra sau này vẫn là phải chịu khó chút, đề phòng người khác tới thọc gậy bánh xe.

"A Thất?

"Nhìn nam tử đang nhòm hắn chăm chăm có phần ngẩn ra, Hoa Tiểu Mạc mài răng cấm, kéo dài âm thanh, giọng âm cuối càng bị hắn kéo dài lê thê. Lan Thất ho một tiếng, đem cảm xúc sủng nịch trong mắt thu liễm lại, nhẹ giọng nói:"Tiểu Mạc, ngươi đứng sang bên, nước ở đây sâu lắm."

Liếc Thanh Mai đang nhìn qua bên này, lưng Hoa Tiểu Mạc ưỡn thẳng trong nháy mắt, không thể thua người càng không thể thua trận: "Khỏi, y phục ta tới giặt, ta giặt rất nhanh."

Vừa nói vừa lấy một gốc cây màu trắng đặt bên trong hộp gỗ nhỏ bên cạnh, vò nát nơi có một tý vết bẩn, Hoa Tiểu Mạc nắm chặt chày gỗ, lần nện thứ nhất mém chút nữa nện xuống chân, nội tâm thổ tào* đủ kiểu, trên mặt lại thực bình tĩnh: "Ngươi đứng một bên chờ ta." [thổ tào: trong trường hợp này là phát tiết, chửi rủa; còn nghĩa chính gốc là tìm trong lời nói hành vi của đối phương 1 sơ hở để chọt vào, mang ý trêu đùa hoặc nghi vấn – dịch từ Baike]

"Còn không mau đi.

"Thấy Lan Thất không động đậy, Hoa Tiểu Mạc trừng mắt, mặt cũng sắp tái xanh. Lan Thất mím môi, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Tiểu Mạc phát hỏa, không hiểu nguyên nhân gì, quét mắt nhìn tư thế hắn cầm chày gỗ, than nhẹ ra tiếng:"Mệt thì nói cho ta biết."

Cơ hồ là Lan Thất mới vừa bước đi, Thanh Mai đã nghiêng đầu sáp lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mạc, Lan đại ca đối với đệ thật tốt."

Lan Thất tao nhã, tuấn dật, không thể nghi ngờ gì, y là đối tượng lý tưởng nhất của những thiếu nữ chưa chồng ở Đào Hoa thôn này, nhưng y lại như sen trong hồ, chỉ có thể đứng xa xa ngóng nhìn.

Mà Thanh Mai lớn lên xinh đẹp, ôn lương cung kiệm nhượng*, tri thư đạt lễ, hiếu thuận, thiện lương, những từ ngữ ưu tú đó tất cả đều cài trên người nàng, còn thiếu việc trao tặng nàng một đóa hoa hồng nhỏ, cài thêm một chiếc khăn quàng đỏ nữa thôi. [ôn: hiền hòa, ấm áp | lương: hiền lương | cung: cung kính, lễ phép | kiệm: tiết kiệm, khiêm nhường | nhượng: biết nhường nhịn]

Trai tài gái sắc, cho nên thôn dân Đào Hoa thôn đều âm thầm ghép Lan Thất và Thanh Mai thành một đôi, chờ uống rượu mừng, nào biết mấy năm nay Lan Thất vẫn luôn không phản ứng gì, mấy tháng trước còn mang về một thiếu niên xa lạ, chiếu cố từng li từng tí.

Không khí giữa hai người rơi vào trong mắt các thôn dân, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.

"Ừa." Miễn cưỡng trả lời, khóe miệng Hoa Tiểu Mạc không kiềm lại được nhếch lên, phía sau cứ như có một cái đuôi thật to đang ngoe nguẩy qua lại, vừa đắc ý chày gỗ trong tay liền nện đặc biệt vang dội, mấy người chung quanh nghe tiếng đều lắc đầu, lục mạnh như vậy, quần áo sẽ không bị nện nát chứ?

"Ta... ta mấy ngày trước biểu lộ tâm ý với Lan đại ca." Đưa tay lau mồ hôi trên trán, giọng Thanh Mai rất nhẹ, không chú ý lắng nghe thì sẽ bị lơ là: "Huynh ấy nói huynh ấy đã có người trong lòng."

Mặt nước phản chiếu lại gương mặt mang nét cô đơn buồn bã của Thanh Mai: "Tiểu Mạc, đệ có biết người trong lòng của Lan đại ca là nữ tử nhà ai không?"

Hoa Tiểu Mạc đỉnh đầu bốc khói hơi buông tay, chày gỗ rơi xuống trên tảng đá.

"… … …

"Sao hắn không biết A Thất có người thương rồi. Thấy thần sắc Hoa Tiểu Mạc không đúng lắm, Thanh Mai tưởng lầm là có liên quan đến cô gái kia,"Có phải Vân Hề hay không?" Đào Hoa thôn trừ bỏ Vân Hề có thể biết chữ đánh đàn, nàng nghĩ không ra còn ai có thể lọt vào mắt Lan đại ca.

"Thanh Mai, A Thất không có người trong lòng."

Nhìn trên mặt nữ nhân đối diện hiện lên sắc thái vui mừng, Hoa Tiểu Mạc nhướng mày, thuần túy nói trắng ra, tựa như đang thở dài, đập nát một điểm mơ mộng cuối cùng trong lòng cô gái: "Y sẽ ở cùng ta cả đời."

Âm thanh thiếu niên trong trẻo, mang theo tính trẻ con chưa tán đi, thổi qua bên tai, Thanh Mai sợ run hồi lâu, hết thảy bí ẩn vẫn luôn quấy nhiễu nàng vào giờ khắc này đều rõ ràng.

Vì sao lúc trước người trong Đào Hoa thôn yêu cầu đuổi Hoa Tiểu Mạc đi, Lan đại ca lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Rất nhiều chi tiết nhỏ cũng đều đã có giải thích, tỷ như ánh mắt Lan đại ca nhìn chăm chú Hoa Tiểu Mạc, mặc dù vẫn là ý cười nhàn nhạt không thay đổi, nhưng đáy mắt đã có thêm nhu tình.

Đáp án đột nhiên xé nước mà hiện ra, đúng là làm cho nàng không tưởng tượng được, có chút buồn cười mà thở dài, nàng nhận biết Lan đại ca năm năm bại rồi, bại bởi một thiếu niên chỉ mới vào Đào Hoa thôn được mấy tháng.

Thanh Mai bưng bồn gỗ đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Lan Thất cũng không ngẩng đầu nhìn một cái, nàng sợ Lan Thất nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.

Phía sau ánh mắt Lan Thất vẫn luôn dừng trên người Hoa Tiểu Mạc, nội lực hùng hậu y đương nhiên nhe rõ ràng đối thoại giữa Thanh Mai cùng Hoa Tiểu Mạc, lúc này y mới hiểu được khác thường vừa rồi của Hoa Tiểu Mạc là bởi vì sao, trong mắt không còn là biểu tình ôn hòa nữa, mà là tình ý thật sâu đậm.

Từng tia tình cảm ấm áp và xa lạ đan vào nhau rồi dâng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!