Rét mướt của sáng sớm dần dần biến mất dưới ánh dương quang, đường cái rộn ràng nhốn nháo, bạch y nam tử đi ở phía trước, một bạch y thiếu niên đi theo phía sau, chẳng qua một đầu tóc cực ngắn của thiếu niên quả thực kì lạ.
Bạch Thần chậm rãi cuốc bộ bỗng nhiên cau có, y xoay người liếc mắt một cái liền tìm được thiếu niên ở trong đám người đang một mực nhìn chằm chằm tiệm bánh bao, hai mắt phiếm quang.
Sau lưng vang lên thanh âm lãnh đạm: "Hai cái."
"Năm cái.
"Hoa Tiểu Mạc mếu máo, đáng thương mong ngóng mà dòm Bạch Thần, hai đại nam nhân mỗi người ăn một cái làm sao đủ a! Lão bản tiệm bánh bao khó xử, vậy rốt cuộc là muốn hai cái hay là năm cái a? Nam tử lớn hơn trước mặt dung mạo bình thường, nhưng khí tức trên người rất lạnh, hơn nữa từ trên quần áo hai người cũng nhìn ra không phải lão có thể chọc nổi đâu."Năm cái." Âm thanh thanh lãnh của Bạch Thần phun ra.
"Được ạ." Lão bản cười ha hả trả lời liền giở ***g hấp lấy bánh bao.
Khoé mắt Hoa Tiểu Mạc cong một cái, theo bản năng đưa tay muốn ôm cổ Bạch Thần nói tiếng cám ơn, nhưng thân thể hắn miễn cưỡng cao đến ngực Bạch Thần, cho nên hắn đành phải kiễng mũi chân trực tiếp khoát lên vai người anh em Bạch Thần vỗ vỗ.
Bạch Thần thản nhiên nhìn lướt qua cái tay kia trên vai.
"Hiểu lầm, hiểu lầm.
"Từ từ thu hồi móng vuốt của mình, Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng một cái. Nhận lấy giấy bao dầu, bánh bao nóng hầm hập làm tâm tình Hoa Tiểu Mạc cực tốt, nói đến cũng kỳ quái, đột nhiên hết cảm mạo, hơn nữa một thân khoẻ khoắn."Đại hiệp, ngươi đi chậm một chút a, ai, ta nói ngươi có muốn ăn hay không, bánh bao này nước canh đặc biệt nhiều*, hơn nữa còn rất thơm, hê hê, so với mấy cái ta ăn trước kia đều ngon hơn.
"Hoa Tiểu Mạc ăn bánh bao nói hàm hồ không rõ. [bánh bao canh: bánh bao bên trong có nước súp cùng nhân thịt, thường ăn là cắn một miếng nhỏ, húp nước súp. Cám ơn bạn nakozamiri đã giúp đỡ!]"Ồn ào." Bạch Thần không dừng bước chân, lời nói lạnh lùng.
Hoa Tiểu Mạc liếc mắt xem thường, thật đúng là tiếc chữ như vàng, hắn vừa ăn bánh bao vừa nhìn cảnh vật xa lạ bốn phía, thương khách* qua lại không dứt, thương phẩm bày ra la liệt, tiếng người om sòm. [thương khách: người bán + người mua]
Mới sáng sớm đã náo nhiệt như thế, tiểu thuơng hai bên đường rao hàng vô cùng nhiệt tình, chỉ cần ngươi đứng ở trước quầy hàng của hắn, hắn sẽ liền cười khanh khách tiến đến chào mời.
Có chút không muốn đưa hai bánh bao còn lại cho Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc ưỡn thẳng sống lưng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ta còn đang lớn, cho nên ta nhất định phải ăn ba cái.
"Bạch Thần mím mím môi, ánh mắt nhìn nhìn bánh bao trong tay lóe lóe, cúi đầu cắn bánh bao một cái. Dư quang phiết đến nữ tử đi qua bên cạnh, nhãn châu Hoa Tiểu Mạc xoay tít, thầm nghĩ rằng đây là triều đại gì? Nghĩ đến xuất thần, hắn cũng không chú ý cả người liền đụng phải người Bạch Thần. Hoa Tiểu Mạc bưng cái mũi hít một hơi, ta sát, lưng tên này là thiết bản hay là cẩm thạch vậy."Đói?" Bạch Thần xoay người, ánh mắt thanh lãnh xẹt qua đôi môi bóng nhẫy của Hoa Tiểu Mạc, y nhíu mày hỏi.
"No rồi.
"Dây thần kinh tên này khẳng định không bình thường, ánh mắt Hoa Tiểu Mạc nhìn Bạch Thần mang theo thương hại. Hai người rời khỏi ngã tư đường náo nhiệt đi về hướng ngoại thành, Hoa Tiểu Mạc nhìn rừng cây rậm rạp phía trước, lấy ánh mắt u oán liếc liếc Bạch Thần. Mặc dù nơi cổ đại này không có ô tô, máy bay, nhưng tốt xấu gì cũng có ngựa, kiệu, chỉ dựa vào đôi chân thì phải đi tới khi nào?"Đại hiệp, chúng ta đây là muốn đi đâu?
"Hoa Tiểu Mạc ôn tồn mở miệng. Bạch Thần dừng bước lại, con ngươi thâm thúy u ám đột nhiên trở nên bén nhọn, một tay bắt lấy bả vai Hoa Tiểu Mạc đưa hắn đến sau lưng mình. Hoa Tiểu Mạc liền cảm thấy gió bên tai dị thường sắc bén, ngay cả màng nhĩ cũng bị thổi đau nhức."Giao giải dược Phong Thực ra đây."
Ở chỗ sâu trong rừng cây truyền đến một tiếng hét to cực kỳ thô dát chói tai, ngay sau đó liền thấy bảy tám tên hắc y nhân cầm trường kiếm thuần một màu trong tay bay tới.
"Đại hiệp, kiếm của ngươi đâu? Ngươi xuất môn sao lại không mang kiếm?" Hoa Tiểu Mạc đem Bạch Thần cao thấp đánh giá một cái, ngoại trừ một cây sáo ngọc, thì không thấy gì khác nữa.
"Ồn.
"Thanh âm thanh lãnh. Hoa Tiểu Mạc mếu máo, ngồi xổm trên mặt đất lượm lên mấy cục đá nắm chặt trong lòng bàn tay, thần kinh căng thẳng vẻ mặt khẩn trương, nghĩ thầm rằng thời khắc mấu chốt còn phải tự dựa vào bản thân."Giết!" Theo một tiếng la to, mấy tên hắc y nhân ào ào cầm kiếm đâm về hướng Bạch Thần.
Chỉ thấy thân hình Bạch Thần chợt lóe, ngay sau đó liền xuất hiện trong đám người chủ động xuất kích, tay trái một trảo đánh vào trường kiếm, chuyển bước giữ chặt cổ tay người cầm kiếm dùng sức một cái, người nọ liền bị y mạnh mẽ kéo lại gần buộc phải vắt ngang thân kiếm ngăn trở kiếm của một người khác đâm tới.
Bạch Thần đưa chân phải ra đá trúng hắc y nhân bên trái y, lực đạo cực lớn làm kẻ phía sau người nọ cùng té nhào trên đất.
Trong chớp mắt, kiếm trong tay mấy tên hắc y nhân rơi xuống, đồng loạt rớt trên mặt đất, Bạch Thần sắc mặt lạnh lùng đứng ở đó, chân trái hơi dùng lực vào cành cây khô trên mặt đất chỉ thấy cành cây khô chợt như có sinh mệnh vậy từ mặt đất bay lên trời, hò hét đâm thẳng tên hắc y nhân định đi giết Hoa Tiểu Mạc kia, trường kiếm đối phương che ở trước ngực, mũi kiếm đón nhận cành cây khô, nội lực tập trung vào song chưởng, một khắc va chạm kia, hai chân người nọ run như cày sấy, kiên trì không nổi quỳ trên mặt đất phun ra một búng máu.
Hoa Tiểu Mạc ở trong lòng lặng lẽ vì hắn đốt một ngọn nến.
Bạch Thần lấy sáo ngọc bên hông ra, cơ hồ là trong nháy mắt, mấy hắc y nhân kia chỉ cảm thấy một cỗ khí thế sắc bén bá đạo bài sơn đảo hải quét tới, trong lòng đều kinh hãi, như là gặp phải thứ cực kỳ khủng bố, bọn họ lộn nhào bò dậy quay đầu bỏ chạy.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng sáo du du*, Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt nam tử áo bào ngọc quan trắng tinh thấp thoáng dưới tàng cây, đưa lưng về phía ánh mặt trời, đường nét mơ hồ, lại đẹp như một bức họa. [du du: khoan thai, ung dung]
Hoa Tiểu Mạc thất thần vài giây sau đó trên mặt liền treo biểu tình thảm hề hề, đại hiệp, lúc này đừng có chơi trò trở nên suất chứ? [trò chơi mang tên "trở nên đẹp giai"…]
Tiếng sáo trong trẻo ưu mỹ từ sáo ngọc trong tay Bạch Thần phiêu nhiên tuôn ra, chảy xuôi vào trong rừng cây, uyển chuyển du dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!