Cùng kẻ có bớt hình cánh hoa trên người ba ba ba là có thể trở về, những lời này hại Hoa Tiểu Mạc lọt hố thật thảm mà, cúc hoa bị thương, quả tim thủy tinh của hắn cũng vỡ tan tành. Hiện tại hắn ngày ngày trốn trong phòng làm một nữ nhân bó chân, đại môn không ra nhị môn không vào.
Đầu đêm yên tĩnh, người đã ngủ say.
Ánh nến sáng rực một mảnh tĩnh mịch trong cung điện, thiếu niên một tay ôm đầu than thở, một tay khác cầm bút vẽ gì đó trên giấy Tuyên Thành, cách một hồi lại vo tròn giấy ném trên đất.
Mộc Lan đứng bên ngọn đèn ôn nhu nói: "Chủ tử, đã qua giờ Tý, nên nghỉ ngơi thôi."
"Vẽ vời vốn không phải một hai ngày liền có thể cho ra hiệu quả được, chủ tử, từ từ đi, sẽ vẽ được bức tranh hài lòng mà."
Mộc Cận ở bên cạnh dốc sức mài mực toét miệng cười nói: "Hơn nữa nô tỳ thấy chủ tử vẽ ổ bánh mì lớn thực đẹp mắt."
Hoa Tiểu Mạc liếc nhìn hồ nước trên giấy, khóe miệng giật giật, hắn hướng Mộc Lan Mộc Cận khoát tay: "Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Mộc Lan Mộc Cận lên tiếng trả lời, trước khi đi còn nhặt từng cục giấy vụn lên.
Hoa Tiểu Mạc tâm trí đâu đâu đương nhiên không biết rằng những đại tác phẩm kia của hắn ngay khi Mộc Lan Mộc Cận ra khỏi cửa liền toàn bộ rơi vào trong tay ai đó, mà người đó còn nhìn đại tác phẩm của hắn cười thành tiếng.
Đại Bạch sao còn chưa trở lại?
Trên mặt Hoa Tiểu Mạc treo biểu tình miễn cưỡng, kỳ thật nội tâm của hắn rất lo lắng, hai ngày trước đi gặp Kiều Dịch, nếu không có gì ngoài ý muốn, đêm nay sẽ tập kích.
Cũng đã một canh giờ rồi, Đại Bạch ra ngoài dò tin tức vẫn không thấy bóng dáng, bên ngoài một tiếng gió cũng không có.
Bóp chặt nắm tay trong tay áo, trên cánh tay truyền đến cảm giác làm hắn vui mừng, Đại Bạch đã trở về. Hoa Tiểu Mạc liếm môi dưới, vươn tay mở bọc giấy nhỏ trong lòng bàn tay ra nhanh chóng nuốt chỗ bột phấn trắng kia xuống, thiếu chút nữa bị sặc.
Một khắc vừa rồi hắn quả thật có loại ảo giác hút bạch phiến.
Hít vào một hơi, Hoa Tiểu Mạc sãi bước lên lầu, mở cửa đi đến trước giường không nói hai lời liền vồ lấy Lạc Cửu Tiêu hôn sâu, đầu lưỡi dò vào khuấy động một trận.
Mặc dù hắn là một nhà thu thập tiểu hoàng thư lâu năm, nhưng mà trên cái chuyện hôn hít này hoàn toàn là một tên tiểu bạch, lung tung cuốn lấy đầu lưỡi đối phương dùng sức hút mạnh một cái.
Nhận được nụ hôn nhiệt tình như lửa của Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, bàn tay to chế trụ ót hắn, nắm giữ quyền chủ động, không cho Hoa Tiểu Mạc thoát khỏi nửa phần nụ hôn càng lúc càng sâu này.
Hai người bên tám lạng đàng nửa cân, ngẫu nhiên đụng phải răng nanh, cắn trúng mép môi, may là nam nhân có được quyền chủ động kia năng lực học tập rất cao, thực nhanh liền có thể lĩnh ngộ tinh hoa.
Tiếng nước bọt dây dưa tách tách vang lên trong căn phòng yên tĩnh, không khí lành lạnh biến thành khô nóng, không phân rõ là ai loạn tình, ai loạn tâm.
Thân mình Hoa Tiểu Mạc dần dần mềm nhũn xuống, cảm giác nghẹt thở xuất hiện, hắn một chưởng vỗ lên đầu nam nhân đang động tình.
"Ngươi… ngươi xong chưa…" Trừng Lạc Cửu Tiêu, đôi môi Hoa Tiểu Mạc bị hôn sưng đỏ, hắn há mồm thở dốc, khóe mắt cũng có chút ướt át. Không muốn thừa nhận phản ứng chân thực của thân thể cùng trong lòng mình, bởi vì nụ hôn đột nhiên biến chất kia.
Len lén thu hồi áy náy chợt lóe lên trong mắt, lấy tay áo lau miệng, trong chớp nhoáng, một viên thuốc đi vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Hoa Tiểu Mạc liếc nhìn Lạc Cửu Tiêu, trong lòng nói: đừng trách ta.
Nam nhân bị đánh trúng cũng không giận, tà tứ liếm đi nước bọt nơi khóe miệng, ánh mắt như lửa chăm chăm nhìn thiếu niên, giống con sói đói tùy thời đều có thể nhào tới.
"Buồn ngủ rồi."
Hoa Tiểu Mạc xốc chăn lên đắp kín mình, không chút nghĩ ngợi hướng về phía Lạc Cửu Tiêu đang chậm rì rì đứng dậy lại chậm rì rì đi ra giường bên ngoài hô: "Đã nói đi ngủ, ngươi còn muốn đi đâu?"
Vắt cánh tay trên mắt, không muốn nhìn thấy kinh hỉ trong mắt nam nhân, Hoa Tiểu Mạc thản nhiên nói: "Chỉ là ngủ, chớ lộn xộn."
Nói mấy lời này xong hắn liền có chút hối hận, cho ra cái cơ hội này đến tột cùng là có đúng hay không, nhưng mà ngay sau đó hồi đáp của Lạc Cửu Tiêu khiến hắn ngây ngẩn cả người.
"Được." Thanh âm trầm thấp của Lạc Cửu Tiêu hơi lên cao, tắt đèn cởi đi áo ngoài nằm bên người Hoa Tiểu Mạc, trong bóng đêm hết thảy đều biến mơ hồ, khổ sở cùng hy vọng bao quát đáy mắt y.
Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, vừa rồi hắn nói như vậy là muốn khiến Lạc Cửu Tiêu rời đi.
Nếu như là trước kia, Lạc Cửu Tiêu sẽ lộ ra nụ cười châm chọc tà khí, sau đó cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. Nam nhân này thay đổi rồi? Bắt đầu từ khi nào? Đánh hai pháo xong liền yêu hắn luôn? Chớ có đùa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!