Đại khái là bị cảm, đầu óc hắn mê mê man man, hô hấp không thông thuận lắm, đôi gò má mang theo đỏ ửng không bình thường.
Sau khi Trương Vô Kỵ tự thu thập xong liền nhìn về phía Hoa Tiểu Mạc, vốn định đề nghị mau chóng lên đường, kết quả lại nhìn thấy đối phương một bộ dáng hơi thở mong manh.
"Hoa tiểu đệ, ngươi không sao chứ?"
Hoa Tiểu Mạc hít hít mũi, lui tay vào trong tay áo lắc lắc đầu: "Chỉ là cảm lạnh thôi."
"Trương đại ca, chúng ta là muốn đi đâu?"
Trương Vô Kỵ kinh ngạc há mồm: "Đi Thương Mang sơn a."
Hoa Tiểu Mạc ồ một tiếng, xoa xoa huyệt thái dương không yên lòng nói: "Đi vây đánh cái ma giáo kia đúng không."
Dùng khóe mắt trạc trạc bạch y nam tử ngồi tĩnh toạ một góc, Hoa Tiểu Mạc hạ giọng hỏi: "Trương đại ca, tên kia không phải là chết rồi chứ?"
Cả đêm cũng không nhúc nhích.
"Hoa tiểu đệ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Trương Vô Kỵ cau mày. Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, theo Trương Vô Kỵ đi về phía cửa, còn chưa tới chỗ đó đã thấy cửa đột nhiên mở ra."Bạch Thần, ta còn tưởng ngươi đã rời đi rồi."
Ngay sau đó liền thấy ngoài cửa là nam tử một thân trường sam gấm vóc màu lam, thắt lưng buộc đai ngọc lam nhạt, khuôn mặt anh tuấn, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, cầm quạt giấy trong tay sải bước tiến vào.
Vừa nhìn thấy người tới, sắc mặt Trương Vô Kỵ liền biến thành khó coi, gã đề phòng nắm chặt chuôi trường đao, vậy mà lại ở chỗ này gặp phải thiếu chủ Thiên Tâm các lấy ám khí hùng cứ chốn Tây Bắc Kiều Dịch.
Hoa Tiểu Mạc hoàn toàn không biết chuyện nắm thật chặt áo khoác, tò mò nhìn mỹ nam tử đầu tiên mà hắn gặp được tại thế giới này. Chẳng qua là nụ cười trên mặt đối phương rất đáng khinh.
Quạt giấy vỗ vỗ trên tay vài cái, Kiều Dịch cũng không có liếc mắt Trương Vô Kỵ một cái, mà là đưa ánh mắt dừng tại trên người Hoa Tiểu Mạc.
Thiếu niên lớn lên thật đáng yêu này cũng không phải là người tập võ, nhưng mà một đầu tóc ngắn cùng quần áo kỳ quái kia nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Tầm mắt đi xuống, Kiều Dịch rút rút khóe miệng, đó là hài?
Nhìn lướt qua đôi chân trần cóng đến đỏ bừng kia, lại nhìn hướng đôi mắt to vô tội của thiếu niên, gã nhếch miệng nở nụ cười.
Hoa Tiểu Mạc liền thấy quạt giấy nhẹ nhàng khẽ động, mấy đạo hàn quang loé lên, Trương Vô Kỵ nhấc trường đao lên hét lớn một tiếng nghênh đón.
Đánh, đánh nhau rồi!
Hoa Tiểu Mạc tay chân cứng ngắc đứng tại chỗ, mất nửa ngày hắn mới phát hiện y phục nửa thân trên của mình đã không còn, cúi đầu nhìn một cái, nhất thời liền oa oa kêu to.
Vải vóc rách nát cũng không còn là kiện áo sơ mi hồng nhạt đỏm dáng kia của hắn nữa.
Ôm lấy cánh tay lạnh run, hắn chỉ nghe được một tiếng hét thảm, xoay người nhìn lại, máu đỏ tươi phun ra từ trong miệng Trương Vô Kỵ, vài giọt văng thẳng đến trên mặt của hắn, mùi máu tươi gay mũi bắt đầu lan ra.
Hắn ngơ ngác chớp chớp mắt, cách một hồi lâu mới nhớ tới máu còn dính trên mặt, vì thế hắn đưa tay lung tung lau lau trên mặt, cũng không dám nhìn tới máu trên tay.
"Cút!" Kiều Dịch hừ lạnh một tiếng.
Trương Vô Kỵ lại phun một búng máu, gã gian nan đứng lên nhìn thoáng qua trường đao đã gãy đoạn, lại đem tầm mắt dời về hướng Hoa Tiểu Mạc, nháy mắt ra hiệu một cái liền cầm bọc đồ đi ra ngoài.
Hoa Tiểu Mạc vươn tay Nhĩ Khang* ra, đừng mà anh bạn, chờ ngươi mang cứu binh đến, chỉ sợ ta đã phiêu đãng dưới địa phủ rồi.
[tay Nhĩ Khang =.=|||]
Đôi mắt khép hờ của Bạch Thần mở ra, nhìn lướt qua Kiều Dịch, đối phương khoanh tay.
Hai người bọn họ từ vài ngày trước đã hẹn cùng nhau đi Thương Mang sơn, Bạch Thần phải đi lên núi tìm kiếm một gốc độc thảo*, mà Kiều Dịch lại là muốn đi nhìn thử một chút ma giáo giáo chủ Lạc Cửu Tiêu mà người trong thiên hạ đồn đãi có dung mạo khuynh quốc khuynh thành. [độc thảo: cỏ độc]
Tuy hắn không khoái long dương chi phích*, nhưng mà lòng yêu cái đẹp vẫn phải có chứ. [long dương chi phích = đoạn tụ = BL]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!