Chương 11: (Vô Đề)

Kiều Dịch khép cửa lại cước bộ nhẹ nhàng đi qua, cười sáng lạn, mặt mày tề tề phi dương*: "Bạch Thần, dọc đường đi có phải xuân phong mấy độ hay không ha?

"[tề tề: nhất tề | phi dương: hào hứng, phấn khởi] Hoa Tiểu Mạc đang gội đầu nghe được thanh âm, động tác trong tay chậm rãi phóng nhẹ cuối cùng không còn tiếng động. Bạch Thần đạm đạm nói:"Muội ấy ở đâu?"

"Ngươi nói Kim Vân hả." Kiều Dịch kéo dài thanh âm ái muội cười nói: "Ra cửa quẹo trái, đi thẳng về trước, gian cuối cùng chính là phòng của nàng ta.

"Hoa Tiểu Mạc sau bình phong quyệt miệng, mới mấy ngày không gặp đã nhớ rồi, trong lòng không khỏi buồn bực, khăn tắm trong tay bị hắn ném vào trong mộc dũng làm bắn nước tung toé. Bạch Thần nghe được động tĩnh mở miệng phun ra một chữ:"Lạnh?" [Đao: ta mà tiết kiệm tiền như cha này tiết kiệm chữ chắc giàu sụ từ lâu nhỉ? =.=]

"Không lạnh, thực ấm áp.

"Hoa Tiểu Mạc vội vàng xối nước. Phe phẩy chiết phiến*, Kiều Dịch khoa trương lộ ra biểu tình kinh ngạc:"Yêu a, thì ra tiểu đệ đệ ở bên trong tắm rửa a." [chiết phiến: quạt giấy, quạt xếp]

"Kiều Dịch."

Bạch Thần thanh âm lạnh lùng vang lên.

"Nói một chút thôi mà, đều là nam tử, có cái gì có thể nhìn chứ.

"Kiều Dịch chống lại, tầm mắt lại liếc một cái về phía bình phong nơi đó. Bạch Thần đạm thanh nói:"Thăm dò chưa?"

"Trên núi có thiết lập ảo trận, người ngoài căn bản không lên đỉnh núi được, đêm qua ta thiếu chút nữa bị kẹt trong núi."

Kiều Dịch cắn răng, chiết phiến trong tay bị gã bóp vang kẽo kẹt: "Bạch Thần, ta nói ta thiếu chút nữa bị kẹt ở bên trong đó!"

Bạch Thần gật đầu: "Ừ."

Kiều Dịch lấy tay đỡ trán, giả bộ ngữ khí đau xót nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết hơn mười năm, Bạch Thần, ta cũng chưa thấy ngươi cười qua."

Bạch Thần giương khóe môi chậm rãi toét ra một độ cung cực nhỏ, rồi sau đó lại biến mất tăm.

"Ta không hiểu Kim Vân sao cứ coi trọng ngươi chứ." Kiều Dịch cười nhạt: "Trừ bỏ đẹp mắt hơn ta một chút, võ công mạnh hơn một chút, những điểm khác so ra đều kém ta.

"Bạch Thần chỉ ngẩng đầu liếc gã một cái, lại cúi đầu nhấp một ngụm nước trà. Hoa Tiểu Mạc đang xối nước lên người không nghe rõ nửa câu sau của Kiều Dịch, nếu không nhất định sẽ kích động mà trần truồng chạy ra hỏi cho rõ. Kiều Dịch vung chiết phiến lên, rất phong độ nhẹ nhàng cười hỏi:"Ngươi mang thiếu niên kia theo bên người, có từng tra qua lai lịch của hắn?"

Trầm ngâm một hồi, Bạch Thần đáp: "Tên, Hoa Tiểu Mạc."

Kiều Dịch nhướng mày: "Còn có?

"Bạch Thần mím môi trầm mặc. Ánh mắt nhìn Bạch Thần giống như nhìn quái vật, Kiều Dịch không dám tin lắc đầu, gã hướng về nơi bình phong hỏi:"Hoa Tiểu Mạc, ngươi bao tuổi rồi?"

"Chắc là mười ba mười bốn."

Hoa Tiểu Mạc xoắn khăn tắm một hồi, không xác định trả lời: "Cũng có có thể là mười lăm.

"Khóe miệng Kiều Dịch bắt đầu rút gân. Môi mỏng Bạch Thần mím chặt vài phần."Nhà ở đâu, còn có huynh đệ tỷ muội hay không?"

"Cô nhi."

Động tác ma sát mép chung trà của Bạch Thần hơi trì hoãn, nhãn mâu đen nhánh tựa hồ so với bình thường càng thêm thâm thúy.

"Ngươi có thích Bạch Thần không?"

Kiều Dịch liếc liếc Bạch Thần diện vô biểu tình một cái, trong lòng cười nhạo, giả bộ đi.

Phía sau bình phong không có thanh âm, sau đó lại truyền tới một tiếng kinh hô.

Kiều Dịch liền cảm giác có gió thổi qua, người trước mắt không còn bóng dáng, gã khép chiết phiến lại dùng sức gõ trán.

Bạch Thần vòng qua bình phong liền nhìn thấy thiếu niên áo không đủ che thân nằm rạp trên mặt đất, lấy ánh mắt ướt sũng đáng thương mà dòm y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!