Chương 4: (Vô Đề)

Sau khi Cố Vân Quyết tắm rửa xong, các lâu đã được dọn dẹp hoàn tất. Nói là các lâu, kỳ thực không gian chẳng hề nhỏ, chỉ cách gian phòng của Mục Thần một bức tường, trên dưới chia làm ba tầng, đừng nói Cố Vân Quyết bây giờ còn nhỏ, cho dù lớn lên như trước vẫn ở rộng rãi.

Hai bên trái phải cửa có đứng hai nam hai nữ, mặc trường bào màu trắng trong veo như nước, khuôn mặt đẹp đẽ, thấp mi thuận mắt, đều cúi đầu, lẳng lặng chờ dặn dò.

Kính Minh ôm một bộ y phục gõ cửa một cái, trên thắt lưng treo ống sáo kia, cũng không đợi Cố Vân Quyết nói chuyện, tự mình lắc lư đi tới, "Trước tiên mặc y phục của ta đi, y phục của ngươi đã bảo người đi làm, ngày mai mới mặc được."

Trường bào màu trắng, thắt lưng xanh ngọc, quần áo sau khi Cố Vân Quyết mặc vào liền tự động nhỏ đi, vừa vặn trên người của y, càng làm tôn thêm mấy phần linh khí.

Kính Minh lấy từ trong lòng ra một sợi dây cột tóc màu trắng, giơ giơ lên, "Đến, ta buộc cho ngươi một kiểu tóc đẹp mắt, cung chủ cũng khen ta buộc tóc đẹp đấy."

Thời gian uống cạn một chén trà qua đi...

Cố Vân Quyết nhìn chính mình trong gương, tâm tình phức tạp khó có thể nói được, Ma quân từng khuấy cho Tam giới tinh phong huyết vũ dĩ nhiên lại mặc loại trang phục này, gần như là nam nữ không phân, lẽ nào sư tôn cảm thấy buộc một búi tóc như vậy nhìn đẹp mắt?

Hoài nghi liếc mắt nhìn Kính Minh một cái, người sau tằng hắng một cái ngửa đầu nhìn trời, Cố Vân Quyết không nói nổi tự tháo búi tóc trên đầu ra, tự mình động thủ chải lại, dùng dây cột tóc buột hai sợi tóc mai ra đằng sau gáy, tóc phía sau trực tiếp xõa ra, thoải mái lại tự tại. Sau khi chỉnh sửa gọn gàng, y quay đầu lại hỏi Kính Minh: "Tại sao sư tôn còn chưa trở lại?"

Kính Minh học theo bộ dáng không thể hiểu nổi của Mục Thần hằng ngày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Không chừng Cung chủ đến xem đại hội thí luyện? Còn muốn thu thêm một đồ đệ để làm bạn với ngươi?"

Tay Cố Vân Quyết chợt ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia không vui, sư tôn chỉ cần có một đồ nhi là đủ rồi, nếu như dám thu thêm một người, y liền bóp chết một người, dám thu một đôi, y liền giết chết một đôi!

Kính Minh hoàn toàn không nhìn thấy bất mãn của Cố Vân Quyết, thời khắc này lòng hiếu kỳ đối với Cố Vân Quyết cực độ bành trướng, "Ngươi thật sự là nam hài tử? Ngươi là người hay là yêu? Ngươi là ở nơi nào bị nhặt được? Cung chủ thay đổi sở thích hay sao mà lại bắt đầu nhặt người? Lông của ngươi trông cũng không được khá lắm..."

Cố Vân Quyết cười híp mắt nhìn Kính Minh, nhấc nhấc cặp chân mày đã có vài phần anh khí, đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, y ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Kính Minh nhanh chóng cúi đầu, đồng dạng nghiêm túc lắng nghe. Liền nghe Cố Vân Quyết xoa tay thấp giọng nói: "Kỳ thực ta là do sư tôn ăn nhầm đan dược, không cẩn thận tự mình sinh ra."

Kính Minh khiếp sợ hút một ngụm khí lạnh.

Cố Vân Quyết ngoẹo cổ, ngón tay trỏ nhỏ dài nhẹ nhàng sờ sờ nốt ruồi ở khóe mắt, phì một tiếng bật cười.

Lúc này Kính Minh cũng biết Cố Vân Quyết đùa hắn, bất mãn bĩu môi, "Ngươi đứa bé này, không thành thật!"

————

Chủ Phong, trên đại điện của Sùng Dương Cung.

Không giống với phong cách trang trí hoa lệ của Viêm Dương cung, toàn thể Sùng Dương Cung đều có màu xám đen, lầu cao mái ngọc, đại khí ổn trọng, khắp nơi đều hiện vẻ uy nghiêm.

Trong điện có một cái Thủy Quang kính cực lớn đang chuyển tiếp lại đây hình ảnh thí luyện trên ngọn núi không sót một chút nào, chủ nhân của những ngọn núi khác do chưởng môn Nhạc Minh Trạch đứng đầu, cơ hồ đều ở nơi này. Trong môn phái mỗi mười năm mới có một lần bổ sung máu mới, ai cũng muốn chọn mấy hạt giống tốt.

Đệ tử mới đều đang liều mạng leo lên, cát thô đánh vào trên mặt, lại không kịp lau chùi. Mưa nhỏ làm ướt sơn đạo, có địa phương khiến bọn họ cơ hồ phải dùng cả tay chân. Người tu tiên, sợ nhất chính là chần chừ, bỏ dở nửa chừng, không có nghị lực, không có thiên phú, rất dễ bị lạc lối, Sùng Vân môn rất coi trọng thử thách nghị lực như thế.

Mục Thần một cước bước vào đại điện, pháp y không nhiễm phàm trần theo động tác của hắn tạo nên một độ cong ưu mỹ, làm chói mắt các trưởng lão, lại nhìn đến gương mặt tuyệt sắc hệt như nhuộm sương lạnh, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi đảo qua trên mặt mọi người một chút, người bị hắn nhìn qua nhất thời cảm giác như có gai ở sau lưng, tất cả đều cả kinh sợ đứng lên.

Cũng may Mục Thần chỉ là liếc mắt nhìn bọn họ một cái mà thôi, ánh mắt vừa chạm vào lập tức lướt qua, không có ý định gây sự với bọn họ, người bị nhìn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên cũng có người trên mặt lộ vẻ xem thường, Mục Thần chỉ nhờ có gương mặt đẹp mà thôi, lúc này mới được Đan Dương Tử chọn lựa, còn nhỏ tuổi liền độc chưởng Viêm Dương cung, nếu người khác cũng có điều kiện như vậy, tu vi không chừng có thể qua mặt hắn mấy cảnh giới.

Mục Thần không quản người khác thấy hắn thế nào, liếc nhìn các thiếu niên trên Thủy quang kính từng người từng người lăn lộn hệt như con khỉ, rất vui mừng vì mình sớm ôm tiểu đồ đệ đi, tiểu đồ đệ mang một thân thương tổn kia, tuyệt đối không bò lên núi nổi.

Trên chỗ ngồi của Trưởng lão, một nữ tu nhìn thấy Mục Thần cũng kinh hỉ "A" một tiếng.

Mục Thần nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu nhìn đến bốn người ngồi ở hàng của nàng, hơi hơi ngẩn ngơ, ngoại trừ một gia hỏa mơ mơ màng màng co lại thành quả cầu ngủ say như chết, ba người kia cũng đều đang nhìn hắn, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy bốn người bọn họ không thiếu một ai ngồi cùng một chỗ.

"Kiến quá sư thúc!" Ba người đứng lên, cùng với Nhạc Minh Trạch, chắp tay lễ độ nói.

Mục Thần gật gật đầu, xem như là chào hỏi.

Hắn lúc này mới nhớ tới, lúc này Nhạc Minh Trạch mới vừa tiếp nhận Sùng Vân môn, mấy thế lực trong môn rất không phục, không chỉ có minh tranh ám đấu mà còn không phục quản giáo. Nắm quyền sáu chủ phong của Sùng Vân môn, ngoại trừ Mục Thần, bốn vị cung chủ còn lại đều làm chỗ dựa cho Nhạc Minh Trạch. Nghĩ tới đây Mục Thần có chút xấu hổ, sự tình hắn quan tâm quá ít, một đời trước căn bản cũng không xuất hiện ở lần đại hội này.

Xem vẻ mặt của mọi người cũng biết, có thể bọn họ cảm thấy hắn không đến mới là bình thường.

Nhạc Minh Trạch tốt tính hỏi: "Không biết sư thúc tới đây có chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!