"Mục Thần, có muốn đi tham gia Đại hội luyện đan hay không?"
"Mục Thần, chúng ta phân cao thấp đi!"
"Nghe nói một trăm năm trước, sư tôn của ngươi thắng cha ta, lúc đó mới đạt được danh hiệu Đệ nhất thiên hạ luyện đan sư, lần này ta nhất định phải đoạt lại!"
"Luyện đan sư trong thiên hạ đều hội tụ một chỗ, ngươi thật sự không có hứng thú sao?"
"Mục Thần..."
Mục Thần: "... Ngươi thật phiền!"
Đối với tính tình này của Mục Thần mà nói, mỗi khi hắn không thèm để ý thì đều nhíu mày quay đầu bước đi, nhưng bây giờ có thể nói ra cái chữ "phiền"này, có thể thấy được là hắn buồn bực cỡ nào.
Cố Vân Quyết vốn muốn xử lí, kết quả nhìn thấy biểu tình sinh động của Mục Thần lúc nổi giận, y đột nhiên nổi lên hứng thú, có thể nhìn thấy trên mặt người yêu xuất hiện đủ loại biểu tình, quả thực là một loại hưởng thụ. Biểu tình của Mục Thần luôn quá hờ hững, điều này làm cho y luôn có loại ảo giác người này không nên thuộc về nơi đây, chớp mắt sẽ bay đi, muốn giữ lại cũng không giữ được.
Y đã nghe nói về Đại hội luyện đan từ lâu, Ma giới định phái người đến bắt luyện đan sư, bất quá là muốn mượn cơ hội này thu một số nhân tài để mang về cho bản thân ông ta sử dụng, người kia rất muốn tiếp tục sống, nhưng sát khí của ông ta quá nặng lại có thêm tâm ma, vì để không bị thiên đạo phát hiện, lúc này mới nghĩ tới chuyện đoạt xác huyết mạch thân sinh của mình, còn có thể nắm quyền Ma giới thêm lần nữa.
Đối phương luôn là loại người muốn cái gì thì liền đi cướp, người khác trong mắt ông ta bất quá chỉ là một thứ công cụ. Tỷ như ông ta muốn nhi tử nên đã bắt rất nhiều nữ nhân có sắc đẹp để làm công cụ sinh dục, chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của các nàng, nghĩ tới đây, đáy mắt của Cố Vân Quyết chợt lóe một tia trào phúng, không biết nguyên do là trào phúng Ma quân, hay là trào phúng chính mình.
Bạc Cẩn Du thấy Mục Thần không hề bị lay động, cắn răng một cái, thấp giọng nói: "Ta có lòng nói cho ngươi, phần thưởng lần này vô cùng phong phú!"
Mục Thần tăng nhanh tốc độ, muốn bỏ rơi đối phương, nhưng đáng tiếc thứ khác Bạc Cẩn Du không giỏi, chứ cái thảm dưới chân hắn lại không biết là cấp bậc gì, cư nhiên có thể gắt gao truy cản phi kiếm của Mục Thần, "Phần thưởng lần này có bích ngẫu liên, tụ phách luyện hình thảo, quỷ vương giác, thanh ly xích hỏa đỉnh, ngọc dung chi..."
Ngọc Dung Chi?!
Mục Thần đột nhiên dừng lại, Bạc Cẩn Du không nghĩ hắn sẽ đột nhiên dừng, bản thân đi vượt qua mấy bước, vội vàng xoay người bay trở về, một chủ một tớ hệt như hai cái đèn lồng lớn màu đỏ đang phiêu trên không trung, lúc bay còn lắc lư mấy cái.
Mục Thần ghét bỏ quay đầu, nhớ lại đời trước lúc có được Ngọc Dung Chi là vào năm mươi năm sau, khi hắn giết một tên Luyện đan sư tâm thuật bất chính ở trong bí cảnh mới lấy được, lẽ nào người kia chiếm được Ngọc Dung Chi chính tại đại hội luyện đan lần này?
"Sư tôn nếu có hứng thú, đi xem xem cũng được mà." Cố Vân Quyết đột nhiên mở miệng, trong giọng nói là sủng nịch khó nén, đương nhiên, lời này rơi vào tai Mục Thần chính là thuận theo. Tuy rằng y không ngại chuyện phái người cướp thuốc, nhưng y càng muốn đi cùng Mục Thần ra ngoài hơn, bị hạn chế tại Sùng Vân môn, có quan hệ thầy trò quản thúc, y muốn làm cái gì đều bị bó tay bó chân.
Tiểu sư tôn ở phương diện này rất ngốc, ở trong Sùng Vân môn luôn có người vướng chân vướng tay, sau khi mang hắn ra ngoài... Ý cười của Cố Vân Quyết càng ngày càng rõ ràng, y còn nghĩ tới điều gì đó, nhưng y sẽ không để người ngoài biết được.
"Chờ ngươi qua sinh nhật, cũng nên đi rèn luyện." Sờ sờ đầu tiểu đồ đệ, Mục Thần cảm khái nghĩ, mấy ngày nữa đồ nhi sẽ thành niên, cũng nên đi va chạm xã hội, "Vậy thì nghe ngươi, đi xem xem."
"Ngươi đáp ứng?" Bạc Cẩn Du hưng phấn trở lại, lần thứ hai đi theo bên người Mục Thần, "Chúng ta cùng đi được không, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau." Lúc hắn nói lời này, ánh mắt lại nhìn Cố Vân Quyết, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, muốn chọc Mục Thần nổi giận thì chỉ có thể ra tay với Cố Vân Quyết, ngược lại hắn cũng quên mất tại sao mình muốn chọc Mục Thần nổi giận, dường như lúc hắn thấy bộ dáng lạnh mặt lại còn cao lớn hơn mình của Mục Thần nên đã đặc biệt khó chịu.
Mục Thần lần thứ hai nghĩ tới lời Chử Thiên Song nói, bị quấn lấy thì không cắt đuôi được, đặc biệt hung tàn! Người này dĩ nhiên còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn đồ nhi của hắn, hẳn là bị tư thế oai hùng vừa nãy của đồ nhi hấp dẫn, vừa gặp đã thương, muốn lấy thân báo đáp?
Mục Thần đã quên đi bộ dáng không mấy oai hùng của tiểu đồ đệ lúc y ôm hắn cầu an ủi, bây giờ mắt nhìn Bạc Cẩn Du đều là địch ý, trong lòng khó giải thích được có chút hẹp hòi, tại sao có nhiều người đều muốn cướp đồ đệ của hắn như vậy?
Vì vậy, vốn đang có thể bình thường tán gẫu, Mục Thần đột nhiên trở mặt, "Cút!"
Bạc Cẩn Du: "... Ngươi!" Ngươi bị bệnh thần kinh à!
"Phốc..." Cố Vân Quyết cũng không nhịn được nữa, bị Mục Thần chọc phát cười, người đáng yêu như thế, thật sự muốn giấu hắn đi thì làm sao bây giờ?
Mục Thần giơ tay nhéo mặt Cố Vân Quyết, đang không được vui nên muốn đánh đồ đệ.
Kể từ hôm đó, Mục Thần liền phát hiện mình bị yêu quái đèn lồng quấn lấy, dù cho đi tới chỗ nào, Bạc Cẩn Du cũng không xa không gần đi cùng hắn, bởi vì là Thiếu thành chủ của Đan Thành, Bạc Cẩn Du được Nhạc Minh Trạch tôn làm thượng khách, chuẩn bị cho hắn một cái chỗ ngồi trên đài quan sát, ngay tại bên người Mục Thần, đuổi mãi không đi.
Mục Thần mặt lạnh nhìn chằm chằm Nhạc Minh Trạch, doạ Nhạc chưởng môn không dám nhìn về hướng này, gắt gao lôi kéo ống tay áo của Ngự Thiên Dực, cười nói: "Ngự môn chủ, chúng ta tiếp tục tâm sự chuyện hợp tác của hai môn đi, bản tọa còn có mấy chi tiết nhỏ không rõ ràng."
Ngự Thiên Dực: "..." Gần đây vẫn luôn bị vị tiểu chưởng môn này quấn lấy, y cũng không có thời gian đi tìm Mục Thần.
Cố Vân Quyết hiểu ý nở nụ cười, Nhạc Minh Trạch nhìn như nhát gan nhưng kì thực trong lòng hắn luôn có một thanh kiếm, lúc nên kiên cường thì tuyệt không cúi đầu, nhưng mà, hắn cũng có nhược điểm, chỉ cần cái điểm sợ sệt Mục Thần này thôi cũng đủ để Cố Vân Quyết lợi dụng gắt gao rồi.
Lúc Mục Thần sắp không nhịn được muốn đánh Bạc Cẩn Du một trận, Cố Vân Quyết đã quá quan trảm tướng, một đường giết tới cuối cùng, vòng tranh đấu cuối của Tứ môn phái còn lại hai người thế nhưng đều là đệ tử của Sùng Vân môn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!