Chương 34: (Vô Đề)

Thấy địch ý của Cố Vân Quyết không giảm, Cố Vân Cẩm cười vung vung tay, "Ta bảo đảm, lập tức rời đi!"

Cố Vân Quyết hừ lạnh một tiếng, sát ý không giảm nói: "Phụ quân dĩ nhiên cam lòng cho ngươi chạy qua bên này, thực sự khó mà tin nổi." Ý giễu cợt trên mặt thiếu niên quá mức rõ ràng, khiến người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lời y nói có thâm ý khác, "Dù sao, ngươi là nhi tử ông ta yêu mến nhất, là khu xác* hoàn mỹ nhất mà ông ta chế tạo ra."

(Khu xác: Trong tu tiên văn, khi một người đã sắp chết, có thể dùng một biện pháp nào đó để khiến linh hồn của mình nhập vào trong một thể xác còn trẻ để tiếp tục sống, thể xác đó gọi là Khu xác)

Cố Vân Cẩm hít sâu một hơi, "Ngươi nói khiến cả người ta đều thấy cảm động, ngươi khen ca ca như thế, người làm ca ca như ta thấy rất ngại."

Cố Vân Quyết không có ý đùa giỡn cùng đối phương, híp mắt đánh giá đối phương, trong lòng thầm tính toán xem nếu y chém chết gã thì lão già kia sẽ đau đớn cỡ nào.

Cố Vân Cẩm cảm giác được sát ý, sắc mặt hơi biến, thu lại dáng dấp đùa giỡn, ánh mắt tựa như cười mà không phải cười, "Hợp tác được chứ?"

Cố Vân Quyết khẽ cười một tiếng, một đôi mắt ửng đỏ phảng phất như xuyên thấu qua ánh mắt của đối phương, nhìn trúng toàn bộ tâm tư của Cố Vân Cẩm, "Ta đã nói rồi, đại nạn của phụ quân sắp tới, muốn khu xác của ngươi để trọng sinh, cho ngươi quyền lợi bất quá là vì lót đường cho việc tiếp quản thế lực dưới trướng của ông ta một lần nữa, ông ta làm sao cam lòng cho ngươi chạy đến tiên giới?

Nguyên lai ngươi chạy tới nơi này, là muốn hợp tác với ta, dù sao thân thể bán ma của ta đây ông ta nhìn không lọt, là thân thể tự do."

Bị một người thiếu niên nói trúng tâm tư, trên mặt Cố Vân Cẩm mang ý cười, trong con ngươi lại có sát ý, tên đệ đệ này của gã cũng thật ghê gớm. Gã lạnh mặt xuống, bên trong tâm tình tựa như có chút không đành lòng, "Bất kể nói thế nào, ông ta cũng là phụ thân của chúng ta, chúng ta chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi, nếu không có vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn làm đến bước cuối cùng."

Cố Vân Quyết bị chọc phát cười, ngước mắt nhìn đối phương, đáy mắt là vẻ xem thường sâu sắc, không hổ là người đã giết mười mấy huynh đệ, hiển nhiên đã tính đến bước cuối cùng.

Cũng đúng, phụ quân đại nhân cũng đâu nhớ rõ chính mình có mấy nhi tử, nữ nhân nào bị ông ta bắt được bất quá đều trở thành công cụ sinh dục. Người trước mắt còn sống, là vì gã là khu xác hoàn mỹ nhất mà đối phương chế tạo ra. Mình còn sống, là bởi vì mình là tiên ma đồng thể, có thể ẩn giấu trong tiên giới không dễ bị người phát hiện, chỉ đến thế mà thôi.

"Lời ngươi nói, ta sẽ nghiêm túc cân nhắc." Cố Vân Quyết gật đầu, con mắt như cười như không, khiến người nhìn không thấu y đang suy nghĩ gì.

Cố Vân Cẩm cũng híp mắt, trong lòng tính toán, Cố Vân Quyết có Mục Thần làm chỗ dựa, tại tiên giới có thể nói không ai dám động đến y. Dựa vào mức độ yêu thương của Mục Thần đối với y, con đường thành tiên vô cùng rộng rãi. Nhưng thứ gã coi trọng nhất, vẫn là tâm cơ của tên đệ đệ này, nếu không phải gã đến tiên giới liếc mắt nhìn, chính gã cũng không biết tiểu hài nhi nhỏ như vậy đã có loại dã tâm như thế.

"Chuyện nên nói đã nói xong, " Cố Vân Quyết giơ kiếm quét qua, hỏa diễm hừng hực trong nháy mắt nhuộm đầy thân kiếm, con mắt màu đỏ tươi vững vàng khóa chặt trên người đối phương, giống như ác ma bước ra từ nơi thây chất thành núi, máu chảy thành sông, sát khí bức người hình thành gió lạnh cuồn cuộn, cuốn lên vạt áo trắng không dính một hạt bụi, cánh hoa thêu bằng chỉ bạc trên vạt áo vẫn thanh tân thoát tục trước sau như một, "Nếu như thắng không đẹp, tiểu sư tôn sẽ không vui."

Khí thế không ngừng kéo lên, lời nói ra lại dị thường ôn nhu, đặc biệt khi nhắc tới Mục Thần, trên gương mặt tuấn mỹ là vô vàn nhu tình mật ý có thể nhấn chìm người. Cảm giác không ổn mạnh mẽ làm lòng Cố Vân Cẩm tê rần, không nhịn được lui về sau một bước.

Ma công được ẩn giấu lúc này rốt cục bạo lộ ra, dĩ nhiên đã đến hóa thần sơ kỳ. Cố Vân Cẩm căn bản là không thể phản ứng, bị một kiếm quét trúng ngực, "phốc" phun ra một ngụm máu tươi, khiếp sợ nhìn thiếu niên ở trước mắt, "Ngươi dĩ nhiên..." Đây là thiên phú yêu nghiệt cỡ nào, lại nhìn ánh mắt mà thiếu niên nhìn gã, Cố Vân Cẩm phút chốc có chút sợ hãi, người này, mình thật sự có thể lợi dụng được sao?

Cố Vân Quyết cười cười thu lại ma công, công pháp chuyển biến, linh khí tinh khiết hấp thu ma khí trên vết thương của đối phương hầu như không còn, con ngươi cũng biến thành màu đen như bình thường, y cười nói: "Đại ca bị phụ thân dưỡng phế rồi sao? Ngay cả một chiêu của tiểu đệ cũng không tiếp nổi."

Cố Vân Cẩm sắc mặt khó coi mà trầm mặc, không phải gã bị dưỡng phế, mà là người thiếu niên trước mắt này công lực đã mạnh đến mức không còn gì để nói, gã vẫn cho rằng thứ y tu luyện là tiên pháp chính thống, lại không biết y tiếp xúc với ma công từ lúc nào, mười sáu tuổi, Hóa Thần kỳ, tuyệt đối không thể!

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cố Vân Cẩm phòng bị nhìn người trước mặt, cho dù biết đệ đệ của mình bị đoạt xác, gã vẫn không có bao nhiêu địch ý, chỉ có tâm ý phòng bị.

Cố Vân Quyết không thèm để ý nói: "Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là......" Y dừng một chút, khẽ cười một tiếng, "Cái pháp khí ngăn cản người khác tra xét này của ngươi không tồi, ta nhìn trúng."

Cố Vân Cẩm dở khóc dở cười, "Đây chính là bảo bối ta dùng để che giấu thân phận, tiền bối hà tất làm người khác khó xử?"

Cố Vân Quyết chậc một tiếng, cũng không phản đối xưng hô của đối phương, "Ngươi cũng phải đi, để lại cũng vô dụng. Ta giữ lại làm vài ảo thuật cho tiểu sư tôn xem, có lẽ sẽ khiến hắn nở nụ cười."

Cố Vân Cẩm lấy xuống một cái vòng từ bên hông, quét sạch thần thức rồi giao cho Cố Vân Quyết, trước mắt gã không biết nội tình của Cố Vân Quyết, cũng không muốn đắc tội y.

"Chậc, vết thương lành lại thật nhanh, thể chất này quả nhiên danh bất hư truyền." Cố Vân Quyết nhận lấy, nhìn Cố Vân Cẩm trên đài một thân chật vật, cho đối phương một khỏa dịch dung đan, để cho đối phương lập tức biến thành dáng dấp của Kê Minh An, lúc này mới rút lại sương mù.

Cố Vân Cẩm mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Cố Vân Quyết đột nhiên thay đổi sắc mặt, một thân chính khí hỏi: "Còn không chịu thua?"

Cố Vân Cẩm: "?"

Cố Vân Quyết nói xong, không chút do dự nhấc chân, một cước đá Cố Vân Cẩm xuống đài cao, thời điểm y đá gã còn dùng một chút linh lực, đá rách vết thương vốn vừa khép lại của đối phương, máu tươi tóe ra như hình vòng cung, khiến tâm thần người xem cũng run lên.

Cố Vân Cẩm phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều bị lệch, một thân thương tổn thế này, lần này mình không đi cũng không được.

Mọi người thán phục, Kê Minh An thế mà thua? Còn thua thê thảm như vậy!

Sắc mặt Trịnh Huyền Tố lúc này liền thay đổi, vỗ ghế một cái rồi đứng bật lên, mang theo tức giận chất vấn: "Đồng môn sư huynh đệ, vì sao hạ thủ nặng như thế? Mục sư đệ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!