Nơi Tam giới giao nhau là một mảnh hư vô, trời và đất dường như không còn ranh giới, giương mắt nhìn chỉ thấy mờ mịt không điểm cuối. Một cái quan tài bằng băng dựng thẳng trôi nổi trên không trung, bên trong quan tài là một bạch y tu sĩ tuấn mỹ nhìn qua như thể đang ngủ, bạch y trắng như tuyết, sắc mặt hồng hào, nếu như Mục Thần nhìn thấy người này, nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần, bởi vì người này thật ra giống hắn đến bảy phần.
Lão giả phiêu du giữa không trung, cúi đầu đứng vuốt ve quan tài, trên khuôn mặt kiên nghị rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần ẩn nhẫn đau đớn, "Ngày trước cảm mến nữ tử nhân giới, ngày nay chịu thần phạt, bị trấn áp tại nơi này, rơi vào kết cục sống dở chết dở, ngươi nói đi, vì sao phải tự làm khổ mình?"
Đồng thời lúc đó, tại Trần gia từ đường.
Trần Mặc dùng vẻ mặt bất mãn nhìn phụ thân của mình, chất vấn: "Lúc trước đuổi Mục Thần ra khỏi nhà, hễ hắn còn sống thì không được bước vào Trần gia một bước, các ngươi thậm chí còn không cho hắn tảo mộ cô cô, bây giờ vì sao lại dùng di vật của cô cô để dụ hắn trở về?"
"Là Trần gia nuôi hắn lớn, hắn phải thực hiện trách nhiệm của mình." Tên đàn ông tay cầm linh bài muội muội có sắc mặt nghiêm cẩn, một đôi mắt phượng vô tình, trên mặt có hai dòng hoa văn pháp lệnh khắc sâu, thoạt nhìn vừa cay nghiệt lại vô tình."Nếu như hắn chịu ra tay, nhất định có thể giúp tổ phụ ngươi phá tan lớp bình phong này, hắn còn nhớ bản thân mình là người nhà họ Trần thì khi nhìn thấy di vật của mẫu thân, hắn nên trở về kịp lúc."
"A!"
Trần Mặc cười lạnh một tiếng, trong mắt là mệt mỏi vô tận, lúc trước mấy lần tuyên bố muốn giết chết cái tên tạp chủng Mục Thần này cũng là bọn họ, hiện tại bắt Mục Thần trở về tận hiếu với gia tộc cũng là bọn họ, mấy năm nay, Trần Mặc đã tuyệt vọng với cái loại gia tộc này rồi. Hắn nhắm mắt lại, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, chậm rãi nói: "Không, hắn họ Mục, chẳng phải họ Trần. Cô cô đặt cho nhi tử của nàng là họ Mục, đến chết cũng không hối hận, chỉ có các ngươi uổng phí sự tin tưởng của nàng."
"Làm càn!" Gã trung niên lạnh lùng quát lớn một tiếng, đặt bài vị trong tay xuống, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Trần Mặc: "Ngươi dám nói với ta như vậy!"
Trần Mặc thất thần quỳ xuống, bái tam bái trước bài vị tổ tông rồi dập đầu thật sâu trước phụ thân gã ba cái, "Hài nhi bất hiếu, phải ra ngoài rèn luyện trăm năm, nếu như còn có thể trở về, sẽ lại vì gia tộc tận hiếu!"
Lời nói này xong, Trần Mặc đứng lên, trong mắt là một mảnh thoải mái, những năm này, gã cũng mệt mỏi rồi.
"Ngươi cái tên nghịch tử! Ngươi thân là chưởng quản đời sau của Trần gia nay lại vì một tên nghiệt chủng..."
"Phụ thân!" Trần Mặc không kiềm được đành quay lại gào lên: "Thần Nhi là cốt nhục của muội muội ngươi! Ngươi dám gọi cốt nhục của cô cô đã khuất là nghiệt chủng sao?" Hắn chỉ vào linh vị trước mắt, đôi mắt đỏ hoe, "Cô cô đang nhìn ngươi, nhìn ca ca nàng tôn kính nhất mắng nhi tử quý giá nhất của nàng."
Chưởng quản Trần gia liền biến sắc, có lẽ là bị nhi tử luôn luôn nghe lời đột nhiên bạo phát làm cho nhất thời không biết nói gì, hoặc cũng có lẽ là chột dạ, cuối cùng, gã cũng không phản bác thêm gì nữa.
Trần Mặc chăm chú nhìn phụ thân mình một cái rồi kiên quyết xoay người đi, không quay đầu lại nữa.
————
Mục Thần còn đang nghi ngờ, khối ngọc giản này đã chạy đi đâu? Làm sao lại biến mất cơ chứ?
Nhìn lướt quanh phòng, nhìn sao cũng không thấy ngọc giản, Mục Thần lại nhìn tiểu đồ đệ đang quỳ gối ngay góc tường, thở hắt ra nói, "Ngươi xong chưa?"
Cố Vân Quyết một mực ngoan ngoãn, "Sư tôn hết giận, đồ nhi sẽ xong." Mục Thần biết, cái gọi là hết giận của hắn không phải cứ đổ cho bức tường là xong. Bất đắc dĩ nhéo trán, Mục Thần phiền lòng nói: "Tùy ngươi vậy!"
Kết quả là sáng ngày hôm sau, Cố Vân Quyết lại quỳ bên giường hắn, cúi đầu, cả người toàn vẻ u buồn, dáng dấp chán sống vô cùng.
Mục Thần nhất thời cảm thấy đau đầu, đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy! Đã không còn sức hơn thua với Cố Vân Quyết nữa, Mục Thần đành thở dài, "Được, sư phụ không giận, mau đứng dậy đi."
Ánh mắt của Cố Vân Quyết tràn đầy vui sướng, vui vẻ đứng lên chạy về phía Mục Thần, có lẽ là quỳ lâu, chân tê, vừa bước một cái đã loạng choạng, vừa vặn ngã vào người Mục Thần, tiện thể xô Mục Thần đang đứng cũng ngã nhào xuống giường, lực đạo lại còn mạnh đến mức làm Mục Thần rên một tiếng.
Đồng tử Cố Vân Quyết lập tức tối sầm lại, ngắm nhìn toàn thân người dưới thân mình, không nói lời nào, cũng không có ý tứ đứng dậy.
Mục Thần cảm nhận được trọng lượng đặt ở trên người mình, cảm thán một câu: "Bảo bối thường ngày ăn nhiều như vậy, đúng là không phí thức ăn, càng lúc càng nặng rồi."
"Sư tôn đã không ôm nổi ta nữa, " Cố Vân Quyết cười cười, "Vậy đến lúc ta ôm sư tôn rồi."
Mục Thần giơ tay gõ đầu đồ đệ một cái, ghét bỏ nói: "Vi sư có tay có chân, còn cần ngươi ôm? Mau đứng lên!"
Cố Vân Quyết đứng lên, cầm lấy tay Mục Thần mà nắn nắn, "Chúng ta đã quyết định rồi mà, khi còn bé ngươi nuôi ta, khi ta lớn rồi, ta sẽ nuôi ngươi."
Mục Thần liếc tiểu đồ đệ một cái, hờ hững ừ một tiếng, không thèm để ý đến nó nữa.
————
Tứ môn thi đấu cử hành như thường lệ, đệ tử Sùng Vân môn tu luyện phép thuật tương đối hỗn tạp, kiếm tu, đan tu, luyện khí,... cái gì cũng có, Vạn Kiếm môn – nghĩa trên mặt chữ, kiếm tu khá nhiều. Yến dương môn cùng Sùng Vân môn tính chất tương tự, còn có Bồ đề môn dùng phật tu làm chủ, cũng dẫn đầu tứ môn tiên giới.
Cố Vân Quyết là đệ tử nhỏ tuổi nhất trong tứ môn phái, bối phận lại cao nhất, một khi ra trận liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, có dò xét, có địch ý, cũng có nịnh bợ... Đều có thể nhìn ra được lòng người dễ đổi thay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!