Chương 30: (Vô Đề)

Mục Thần: "Nữ tu bề ngoài xinh đẹp, rất có thể là ma thú biến thành, Tứ sư tỷ của ngươi có thể giải thích hàm nghĩa của câu nói này cho ngươi."

Cố Vân Quyết nhanh chóng gật đầu, dáng dấp ngoan ngoãn tỏ rõ lời sư tôn nói đều đúng, ngươi nói ta đều sâu sắc ghi nhớ ở trong lòng.

Đại hán phía dưới cũng bị Bạch Tuân Dung hung hăng nói làm sợ ngây người trong nháy mắt, sau đó gã liền trở mặt, "Ta không đánh nhau với nữ nhân, ta chỉ tìm Nhạc Minh Trạch!"

Mục Thần thấy ánh mắt của đối phương tràn đầy xem thường, dạy dỗ một câu: "Trông mặt mà bắt hình dong, cách cái chết không xa."

Bạch Tuân Dung cười ha ha, khí áp xung quanh đột nhiên biến thấp, Mục Thần giương tay bố trí một cái kết giới, che chở bọn Cố Vân Quyết ở bên người, ngay sau đó hai loại linh lực phong thổ nồng nặc bắt đầu quấn vào nhau, trong nháy mắt xung quanh cát bay đá chạy, hôn thiên ám địa, hòn đá bên cạnh ngọn núi bị chấn bể, hình thành một con Thổ Long bay tới, âm thanh ầm ầm như đang gầm nhẹ, điên cuồng la hét, tỏ rõ dục vọng muốn giết chóc với đối thủ.

Đệ tử đời hai không có bất kỳ phòng bị nào trực tiếp bị cỗ linh lực này cuốn bay, ăn một miệng đầy cát, trong tai chỉ còn dư lại tiếng nổ vang rền, rốt cuộc không còn nghe thấy gì khác.

Chưa từng thấy Bạch Tuân Dung ra tay, Cố Vân Quyết cuối cùng đã rõ ràng ý của Mục Thần lúc nói tới "ma thú biến thành", tiếp theo y liền thấy nữ nhân dáng người yểu điệu phía dưới lấy ra một cây đại khảm đao dài chừng hai mét!

Thân đao rộng chừng nửa mét, toàn thân vàng óng ánh, vàng muốn mù mắt người đối diện. Thân đao hai bên mang theo rãnh máu, tạo thành hình dáng Cự Long, vàng chói lọi, sát khí bức người.

Bạch Tuân Dung dùng một tay giơ đao lên, nhắm thẳng vào chóp mũi người đối diện còn đang choáng váng, bá đạo nói: "Xem thường nữ nhân? Cháu trai à, ngày hôm nay cô nãi nãi sẽ dạy ngươi làm người như thế nào!"

Cố Vân Quyết đang muốn cười, chợt cảm thấy có hai bàn tay ấm áp bỗng che tai của mình lại, Mục Thần lạnh lùng nói: "Không được học cách nói chuyện của nàng, nha đầu này không nói được câu nào êm tai hết."

Cố Vân Quyết không nói gì nắm lấy hai tay Mục Thần, đặt ở lòng bàn tay nặn nặn, xúc cảm nhẵn nhụi làm y rất muốn gặm một cái.

Mục Thần nhân cơ hội giải thích: "Đao của Tứ sư tỷ ngươi, tên là Trảm Hồn Đao, nặng 1,800 cân, chính là Thượng Phẩm Linh Khí."

"Phải gọi là Phách Thiên Liệt Địa Trảm Nhật Đao!" Kính Minh nâng cằm, lấy ra một quyển truyện tranh từ trong lòng, thấy Bạch Tuân Dung bổ một cây đại đao xuống làm đất rung núi chuyển, chém vào cây chùy lớn của đối phương, trực tiếp đánh đối phương bay ra ngoài thật xa, lại bổ sung thêm một câu: "Thực sự là uy phong lẫm lẫm, nhật thiên nhật địa!"

Mục Thần nhấc chân, dùng một cước đạp Kính Minh nằm sấp xuống, lại lạnh mặt đạp thêm mấy phát, giẫm cho Kính Minh rầm rì vài tiếng, nhưng nghe ra Kính Minh có vẻ rất hưởng thụ. Nếu như không phải bị giẫm đến nỗi không thể vươn mình, hắn còn muốn nằm ngang để Mục Thần giẫm giẫm cái bụng.

Cố Vân Quyết cụp mắt liếc nhìn chiếc giày trắng đang đạp trên lưng Kính Minh, mâu sắc dần dần biến sâu đậm, ánh mắt cố định hình ảnh trên người Kính Minh, không nguyên do khiến Kính Minh cảm giác được một trận sát khí lạnh lùng nghiêm nghị. Kính Minh nhấc đầu lên nhìn một vòng, không có cách nào tìm ra cổ sát khí đó ở đâu, Mục Thần thấy hắn không thành thật, lại tàn nhẫn đạp một cước —— con vật nhỏ không học điều tốt lại còn không thèm nghe dạy dỗ này!

Mâu sắc Cố Vân Quyết càng sâu, trên mặt lại treo đầy nụ cười ôn nhuận, y kéo tay Mục Thần, đưa đến bên môi mình chạm nhẹ rồi lập tức rời ra, mỉm cười nói: "Đồ nhi đã nhớ kỹ, nữ tu không chừng đều là ma thú biến thành, cho nên từ nay về sau ta chỉ nhìn sư tôn là tốt rồi, dù có quốc sắc thiên hương, ở trong lòng ta cũng không bằng một phần vạn của sư tôn."

Mục Thần há miệng, lại không biết sửa chữa câu nói này thế nào, hắn vốn chỉ muốn nhắc nhở đồ nhi đừng lưu luyến sắc đẹp, tại sao bây giờ lại nghe có chút không đúng.

Không kịp nghĩ sâu, Mục Thần liền bị Cố Vân Quyết nắm lấy cổ tay, đồng thời trên eo cũng bị một cánh tay quấn lấy, cơ hồ nửa đẩy nửa ôm mà kéo hắn đi.

Người khác cũng không cảm thấy kinh ngạc, Mục Thần sủng đồ đệ đến nỗi coi trời bằng vung, chuyện này toàn bộ Sùng Vân môn đều biết, hơn nữa với thiên phú của Cố Vân Quyết, người khác cũng không dám có ý kiến gì.

Kính Minh rốt cục bò lên, định phủi phủi dấu chân sau lưng, nhưng không hiểu sao phủi cách nào cũng không tới, gấp tới nỗi xoay vòng vòng tại chỗ, rất giống một con chó săn nhỏ quay đầu lại tự cắn đuôi của mình.

Mục Thần đột nhiên hỏi: "Đợi sau khi Kính Đình xuất quan, sư phụ muốn nhận Kính Đình và Kính Minh làm đệ tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cố Vân Quyết cười nắm chặt tay hắn, không chút nào để ý nói: "Sư tôn cao hứng là tốt rồi, đồ nhi không có ý kiến."

Mục Thần kinh ngạc, cái tên đồ nhi này có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như thế, mình nhìn người khác lâu một chút y cũng sẽ ghen vậy mà lại không để ý chuyện mình muốn thu thêm đồ đệ?

Có lẽ do nhìn thấu nghi hoặc của Mục Thần, Cố Vân Quyết đàng hoàng trịnh trọng nói: "Có phải sư tôn muốn bọn họ đi ra ngoài rèn luyện không? Có danh tiếng của Viêm Dương cung che chở, bọn họ quả thật sẽ giảm bớt chút phiền toái." Mà y, đã không còn muốn hai người chỉ là quan hệ thầy trò, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để làm rõ.

Mục Thần gật đầu, hắn đúng là muốn như vậy, tiểu đồ đệ có thể hiểu được hắn, thực sự là không thể tốt hơn.

Hai thầy trò trở lại Viêm Dương cung, Mục Thần lần thứ hai tiến vào phòng luyện đan, đã sắp tới ngày Tứ Môn thi đấu, Sùng Vân môn đương nhiên phải lấy ra phần thưởng mà các đệ tử coi trọng, cho nên Nhạc Minh Trạch nhờ Mục Thần luyện chế một viên tiểu hoàn đan.

Mục Thần ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, phơi nắng lười biếng nhìn xem Cố Vân Quyết có thể luyện chế được đan dược hay không, phải biết, tiểu đồ đệ không có thiên phú luyện đan chút nào, ngốc đến nhân thần cộng phẫn, lãng phí vật liệu!

Cố Vân Quyết cầm dược thảo, quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy gò má của Mục Thần, dương quang chiếu lên lông mi nhỏ dài tạo ra một khoảng tối hình quạt trên gương mặt trắng nõn, đâm vào làm ngứa ngáy lòng người, làm y không nhịn được muốn tới gần, khẽ vuốt lên cảm thụ xúc cảm run rẩy.

Y đi tới, từ phía sau Mục Thần vòng lấy hắn, chóp mũi cọ cọ bên tai Mục Thần, ngữ khí nghiêm túc: "Sư tôn."

Mục Thần đẩy cái đầu trên vai mình ra, thiếu kiên nhẫn xoay mặt qua, đối phương vừa vặn cũng quay đầu nhìn hắn, chóp mũi va vào nhau, nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Cố Vân Quyết, Mục Thần đột nhiên có chút sững sờ: Tiểu đồ đệ lớn rồi, ánh mắt cũng giống đời trước đến mấy phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!