Mục Thần ở tại Viêm Dương cung, chiếm giữ phía bắc của Sùng Vân môn, nơi linh khí sung túc nhất trong năm ngọn núi. Cả một tòa Viêm Dương sơn, cao vút trong mây, lại bị người dùng một kiếm san bằng đỉnh núi, phía trên chính là Viêm Dương cung lấy màu đỏ thắm làm chủ đạo. Đứng xa nhìn mây mù cuồn cuộn, khí thế hào hùng, nhìn gần lại điêu lan ngọc triệt, phi diêm phản vũ.*
( điêu lan ngọc triệt, phi diêm phản vũ.: Câu dùng để chỉ kiến trúc tráng lệ, nguy nga)
Sau khi rơi xuống đất, mùi thuốc thoang thoảng xông vào mũi, linh khí nồng nặc khiến mỗi một tấc da thịt trên người đều có thể cảm thấy sảng khoái. Đặc biệt là phía trước chủ điện của Mục Thần, có một rừng kim trúc rất lớn. Trúc theo gió chập chờn, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu qua lá trúc tung rơi trên mặt đất, ngay cả mặt đất cũng biến thành màu vàng óng. Vô số tiên thảo linh dược ở bên ngoài thiên kim khó cầu, lại mọc rải rác phía dưới kim trúc hệt như cỏ dại.
Bên trái là linh tuyền vòng quanh Tiên cung, thác nước cuồn cuộn. Phía bên phải là vườn thuốc phạm vi mấy trăm dặm, phía sau núi còn có thể nghe thấy tiếng tiên hạc hót vang.
Nghe nói Viêm Dương cung là nơi có tiền nhất Sùng Vân môn, nhưng chỉ có người từng chân chính tới nơi này mới hiểu được câu nói này có ý nghĩa gì.
Mục Thần để Cố Vân Quyết xuống đất, giới thiệu: "Nơi này là nơi ở của chúng ta, ngươi thích nghỉ ngơi ở đâu cũng đươc."
Lúc trước toàn bộ Viêm Dương cung đề̀u bố trí dựa theo sở thích của Mục Thần, khắp nơi đều rất đơn giản, hiện tại có thêm một hài tử năm tuổi, còn là một hài tử cần phải điều dưỡng thân thể, Mục Thần liền có ý nghĩ – có cần dùng linh thạch xây lại một căn phòng hay không? Phải để cho trẻ con thích thú một chút.
Cố Vân Quyết liếc nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên thần sắc hoài niệm, nơi này chính là địa phương an nhàn nhất mà y từng đi qua.
Thu hết thảy từng cảnh sắc vào đáy mắt, ánh mắt của Cố Vân Quyết rơi vào một cái bàn bạch ngọc trong rừng trúc, mặt trên bày một bình rượu, hai ly rượu, còn có một ván cờ chưa đánh xong. Nghĩ đến người có thể làm cho Mục Thần đối xử như vậy... Cố Vân Quyết hé mắt, giơ tay ôm lấy cái đùi của Mục Thần, cười đặc biệt ngọt, "Đồ nhi muốn ở cùng một chỗ với sư tôn."
Mục Thần nhíu nhíu mày lại, cúi đầu nhìn móng vuốt của Cố Vân Quyết đang ôm cái đùi của mình không buông, không yên lòng hỏi y: "Ngươi... còn đái dầm không?"
Khoé miệng Cố Vân Quyết giật một cái, hai cái tay cũng run rẩy, đái dầm... Tiểu sư tôn thực sự là quá không đáng yêu.
Mục Thần còn đang cúi đầu nhìn đồ nhi của mình, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc. Hắn thật sự rất muốn biết tiểu đồ đệ đến cùng là có đái dầm hay không, nếu như đái dầm, vậy tuyệt đối không thể cùng ngủ với mình. Cảm nhận được tiểu đồ đệ ở trên đùi mình đang run rẩy "chột dạ", Mục Thần hiểu rõ nhíu mày, trực tiếp đưa ra kết luận, quả nhiên vẫn còn trong thời kỳ đái dầm, vẫn là tách ra ngủ tương đối tốt hơn.
Hai đạo đồng mười ba mười bốn tuổi vừa nhìn thấy Mục Thần trở về, thả người nhảy một cái rơi xuống trước người Mục Thần, hai người trăm miệng một lời nói: "Cung chủ." Hai người họ là sinh đôi, đều trưởng thành vô cùng tuấn tú, cùng mặc bạch y bạch bào, giống nhau như đúc. Một người sắc mặt lạnh lùng, phía sau mang theo một thanh trường kiếm, sống lưng đứng thẳng tắp, không hề che giấu sắc bén cùng nhuệ khí trên người. Một người khác trên mặt mang ý cười, đang nhìn chằm chằm Cố Vân Quyết đánh giá, nhìn ra được tính tình người này hoạt bát hiếu động. Hắn cầm trong tay một cây trường tiêu dáng dấp quái lạ, trên mặt còn đeo một cái hoa tai bằng xương, theo động tác của hắn loáng lay động một cái, mang theo vài phần nghịch ngợm.
Mục Thần giới thiệu cho Cố Vân Quyết: "Không cười chính là Kính Đình, thích cười chính là Kính Minh, có chuyện có thể trực tiếp tìm bọn họ." Mục Thần nói xong mới phát hiện tiểu đồ đệ vẫn còn ôm chân của hắn không buông tay, chỉ có thể động thủ kéo đồ nhi đang "ngượng ngùng" chỉ dám ôm bắp đùi mình ra ngoài, đẩy y lên trước người, "Đệ tử thân truyền của bản tọa, Cố Vân Quyết, các ngươi sau này nhớ chăm sóc hắn thật tốt."
"Đệ tử rõ ràng." Tuy rằng tự xưng đệ tử, Kính Đình và Kính Minh lại không có quan hệ thầy trò với Mục Thần, chỉ là đạo đồng của hắn mà thôi, cũng có thể xem như là linh thú của hắn. Bởi vì hai người này không phải là nhân loại, Mục Thần nhặt được hai con yêu thú hình dáng giống cẩu ở trong một bí cảnh, xuất phát từ thói quen liền nhặt họ trở về, cũng trị thương cho bọn họ, hai anh em này sau khi vết thương tốt lên liền lưu tại nơi này, hiện tại tính ra đã mười mấy năm.
Mục Thần phân phó nói: "Kính Minh, thu dọn tầng gác sát vách của ta, để Vân nhi ở đó."
Kính Minh vừa nghe sát vách, rõ ràng còn sửng sốt một chút, sau đó hắn hí ha hí hửng gật đầu, "Vâng, đệ tử lập tức đi an bài."
Nhìn bóng dáng của Kính Minh vui vẻ chạy đi, đôi mắt của Cố Vân Quyết đều híp lại, không nghĩ tới hai con vật nhỏ khó chơi này đã đi theo sư tôn sớm như vậy.
Mục Thần sờ sờ đầu Cố Vân Quyết, đánh gãy suy tư của y, phân phó nói: "Trước đi tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ quần áo ngươi đang mặc, sau này không cho mặc áo đen."
Vừa nghĩ tới sau khi Cố Vân Quyết lớn lên chỉ mặc toàn thân áo đen, tuấn nhan vô song, lại cố tình giết người không chớp mắt, Mục Thần cũng có chút khó chịu, đời này tiểu đồ đệ ngoan ngoãn tuyệt đối sẽ không biến thành cái dáng vẻ kia.
Mục Thần vừa định đi, cái đùi lại bị ôm lấy, động tác này của Cố Vân Quyết khiến mấy người hầu đứng một bên lập tức hút một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết đều tràn đầy kính phục, lần trước có kẻ không biết xấu hổ túm ống tay áo của cung chủ, trực tiếp bị cung chủ một cước đạp bay đến chỗ không còn nhìn thấy, vị gia này lại dám trực tiếp ôm cái đùi...
Anh hùng! Thật can đảm!
Mục Thần kéo kéo, dĩ nhiên không kéo được Cố Vân Quyết ra, ôm cũng thiệt là chặt.
Cố Vân Quyết vô cùng đáng thương ngửa mặt lên, giống như miếng thuốc cao bôi trên da chó mà dính lên đùi Mục Thần, "Sư tôn! Đừng đi!" Y còn chưa điều tra rõ ràng cỗ linh lực hấp dẫn y trên người của đối phương là gì, vừa vặn cùng tắm với nhau, hai bên có thể thẳng thắn một chút.
Mục Thần cho là do lần đầu y tới nơi này nên có chút sợ sệt, bất đắc dĩ ôm Cố Vân Quyết lên, bảo người đưa nước nóng đến, dự định tự mình động thủ tắm rửa sạch sẽ cho tiểu đồ đệ. Mấy người hầu lúc đưa nước đến đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn lén Cố Vân Quyết, cung chủ dĩ nhiên thỏa hiệp, quả thật là vô cùng cưng chiều y. Xem ra sau này lúc đối xử với vị tiểu chủ nhân này, nhất định phải tận tâm hầu hạ.
Chỉ có Kính Đình, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết có chút không tự nhiên.
Mục Thần lấy ra một bình dược thủy, nhỏ một giọt vào. Mắt thấy nước bên trong thùng biến thành màu xanh lục, linh khí lăn tăn, hắn liền nhấc Cố Vân Quyết đang nhìn ra ngoài cửa sổ lên, muốn vứt y vào thùng.
"Sư tôn!" Cố Vân Quyết ôm lấy cánh tay Mục Thần, nhanh chóng nói: "Đồ nhi có thể tự bước vào!"
Mục Thần lúc này mới thả Cố Vân Quyết xuống, cảm thấy tiểu đồ đệ thực sự là quá hiểu chuyện, cái gì cũng có thể tự mình làm, thực sự là con ngoan biết tự lập.
Thấy người vốn thích sạch sẽ như Mục Thần lại không có ý tứ thay quần áo, Cố Vân Quyết tạm thời thu lại tâm tư muốn tìm tòi nghiên cứu, y lúc nào cũng nhớ mình là một tiểu hài tử, sinh ra trong loại hoàn cảnh như thế, nếu không hiểu chuyện thì sớm đã bị giết chết, cho nên y có thể đóng vai một hài đồng năm tuổi vô cùng nhuần nhuyễn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!