Chương 24: (Vô Đề)

Tiểu đồ đệ trốn ở trong phòng bắt nạt một con vịt, tâm tình Mục Thần thập phần vi diệu, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết cũng rất là khó lường.

Cố Vân Quyết che giấu thâm ý nơi đáy mắt, cười híp mắt chạy tới, kéo tay Mục Thần thân mật gọi sư tôn.

Mục Thần vừa định dạy dỗ vài câu, lúc này Quản Thiện bỗng bưng một mâm bánh ngọt lại đây, khom lưng cúi chào sau đó cười nói: "Thiếu chủ, bánh ngọt mà ngài muốn đây."

Mục Thần đi đến sờ đầu Cố Vân Quyết, mặt lạnh hỏi: "Thiếu chủ?"

"Tiểu cung chủ thật khó nghe, " Cố Vân Quyết bĩu môi, "Nghe giống như Tiểu công chúa."

Mục Thần giơ tay vỗ một cái lên đầu y, hỏi ngược lại: "Ngươi bây giờ không phải được nuôi như công chúa à?"

"Sư tôn, " Cố Vân Quyết nắm lấy cái tay trên đầu mình, có chút bất đắc dĩ bóp bóp, lòng bàn tay cảm thụ được xúc cảm nhẵn nhụi, không nhịn được liền đến gần chút, ngửa mặt lên hỏi hắn: "Vậy ngài chẳng phải là lão công chúa sao?"

"Lão?" Mục Thần xụ mặt xuống, có loại kích động muốn nhấc thằng nhãi con này lên đánh đòn, còn dám nói hắn già! Hắn già chỗ nào? Mấy người có tu vi bằng hắn đều là mấy lão già đó!

"Cho dù sư tôn có già đi, đồ nhi vẫn thích sư tôn nhất." Cố Vân Quyết quan sát sắc mặt Mục Thần, y rất thích trêu chọc con người thanh lãnh này để thấy hắn xuất hiện những biểu tình khác nhau, hoặc vui vẻ hoặc phẫn nộ, cũng có thể làm cho gương mặt tuyệt sắc này tăng thêm mấy phần màu sắc. Thấy sắc mặt của Mục Thần hòa hoãn lại, Cố Vân Quyết tiếp tục nói: "Chờ ta lớn rồi cũng sẽ nuôi sư tôn như công chúa, nuôi dưỡng ngài ở trong cung điện tráng lệ, mỗi ngày sư tôn không cần làm gì hết, chỉ cần nhìn ta là đủ rồi."

Sắc mặt Mục Thần liền lạnh xuống, đó là heo, không phải là công chúa!

Hắn há miệng, rất muốn sửa chữa suy nghĩ của Cố Vân Quyết, nhưng lại nghĩ đến tính tình mẫn cảm của tiểu đồ đệ, với lượng từ ngữ vốn ít ỏi của mình, hắn không biết phải mở miệng thế nào để không làm tổn thương y, vì vậy Mục Thần lập tức sửng sốt, sắc mặt xoắn xuýt, lông mày cau lại, có chút buồn bực.

Cố Vân Quyết buồn cười nhìn dáng dấp này của hắn, bên trong đôi mắt màu đen chợt lóe ý cười, y nghiêm túc tán dương: "Dáng vẻ hiện tại của sư tôn thật đáng yêu."

Hắc Đản đang co rút ở một bên nhằm giảm đi sự tồn tại của mình, nó lần thứ hai dùng cánh che mặt, tên này quá không biết xấu hổ, ngay cả sư tôn của mình cũng dám đùa giỡn, bất quá Mục Thần không hẳn nghe được.

Quả nhiên, Mục Thần rốt cục tiếp tục cuộc đối thoại, lập tức sửa lại lời của Cố Vân Quyết: "Lúc khen người khác không thể chỉ dùng hai chữ "đáng yêu", ngày mai đọc thuộc lòng một trăm thành ngữ, buổi tối kiểm tra ngươi."

Cố Vân Quyết ngoan ngoãn nói: "Sư tôn nói đúng lắm, đồ nhi nhớ rồi."

Mục Thần ngồi xuống, thấy bút mực trên bàn chưa khô, bèn nhấc bút vẽ một cây dược thảo, bắt đầu hỏi Cố Vân Quyết những kiến thức đã học hai ngày nay, Cố Vân Quyết đối đáp trôi chảy, nói ra tác dụng của dược thảo một chút cũng không sai.

Mục Thần thoả mãn gật gật đầu, tán dương: "Không tồi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể đi đến Tàng thư các chọn vài cuốn thư tịch và công pháp mình thích, cầm thẻ bài mà ta đưa cho ngươi, thích gì thì lấy cái đó."

Coi tàng thư các trong môn phái như thư phòng của mình, cũng chỉ có Mục Thần mới dám nói như vậy.

Cố Vân Quyết cười híp mắt đáp ứng, gốc gác của Sùng Vân môn phong phú, đời trước Mục Thần cũng cho y quyền hạn này, để mặc y ra vào tự do trong đó, trái lại còn tìm được không ít thứ tốt.

Đã kiểm tra xong bài tập, lúc này Mục Thần mới đứng lên, lúc gần đi liền liếc nhìn Hắc Đản đang co như quả cầu, vẫn không nhịn được bèn dạy dỗ Cố Vân Quyết: "Cái con Hắc Đản này... Hắc Đản cũng là một thứ có sinh mệnh, ngươi bớt bắt nạt nó đi."

Hắc Đản: "..." Một thứ, có sinh mệnh...

Cố Vân Quyết nắm Hắc Đản lên rồi xoa xoa, ném nó lên không trung rồi chụp lại, nắm nó trong lòng bàn tay rồi cười như một hài tử họat bát, "Đồ nhi chơi đùa cùng nó này."

Mục Thần thật vất vả mới thấy tiểu đồ đệ nghịch ngợm như hài tử bình thường, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười, "Biết đúng mực là tốt rồi."

Mục Thần đi rồi, Cố Vân Quyết khẽ mím khóe miệng, hai ngón tay nắm xương vai của Hắc Đản, nhẹ nhàng nhấc nó lên, nhìn ánh mắt của đối phương, y ôn hòa nói: "Hắc Đản, ta bảo người làm bánh ngọt cho ngươi này, không phải món gì ngươi cũng không chê sao? Mau ăn nhân lúc còn nóng đi."

Hắc Đản cơ hồ buồn rầu muốn xỉu, nó trở về cùng Mục Thần vốn là vì nó muốn bình an lớn lên ở cái địa phương an nhàn này, chờ nó có năng lực tự vệ lại trở về càn quét Ma giới, lên làm thịnh thế Ma quân, từ nay về sau nghênh ngang mà đi trong Tam giới, Phượng Hoàng thấy nó cũng phải gọi cha. Nhưng mà lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại vô vàn đớn đau, giờ lại thành tù nhân, bị nuôi như linh sủng, còn bị bắt ăn bánh ngọt? Nó hiện tại đã thành một con vịt mất giá phải ăn bánh ngọt để sống hay sao?

Ăn một lần liền dính miệng! Nó chỉ muốn ăn linh hồn, càng tà ác càng tốt!

Nửa đêm, Cố Vân Quyết thừa dịp sau khi Mục Thần nhập định liền bố trí kết giới, móc Hắc Đản ra khỏi lồng gà, vừa nghĩ tới chuyện mình giống như thằng ngu cầm theo một con vị lông tạp xấu muốn xỉu đi loanh quanh ngọn núi, vừa nghĩ thôi đã muốn bóp chết cục lông này.

Hắc Đản lần thứ hai hóa thân thành chim cút bị vứt bỏ trong gió rét, run lẩy bẩy.

Quản Thiện lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở gian phòng Cố Vân Quyết, cung kính cúi người xuống, thấp giọng nói: "Thiếu chủ, đã chuẩn bị xong."

Cố Vân Quyết gật gật đầu, vung tay lên, Hộ Hồn Linh xuất hiện trong lòng bàn tay y sau đó lặng yên khuếch đại, trong nháy mắt, thân ảnh của ba người đều biến mất tại chỗ cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!