Chương 15: (Vô Đề)

Kính Minh và Chử Thiên Song đều có tâm tính thiếu niên, sau khi hai người gặp mặt liền mang theo Cố Vân Quyết đến nơi các đệ tử của Sùng Vân môn chuyên tỷ thí, chạy đi đánh một trận với người ta còn chưa đã nghiền, lại mang theo Cố Vân Quyết đi đến ngọn núi chuyên nuôi dưỡng linh thú, dự định bắt vài con về nuôi.

Cũng không biết tại sao lại xui như vậy, đám linh thú vốn ngoan ngoãn đột nhiên bạo động, linh thú chưa ký kết khế ước càng liều mạng muốn chạy trốn. Cố Vân Quyết cũng không biết sao lại xui xẻo như vậy, bị một con Tuyết Ưng vô cùng hung ác quạt một cánh, tuy rằng được Kính Minh bảo vệ, nhưng vẫn bị chút vết thương nhẹ.

Đến khi Mục Thần nhìn thấy sau vai của Cố Vân Quyết bị thương, đau lòng ôm Cố Vân Quyết không buông tay, nhìn tiểu đồ đệ cầm lấy tóc của mình, tựa như làm nũng dựa vào ngực hắn, Mục Thần cũng có chút bận tâm, tiểu đồ đệ quá thích làm nũng, tính cách thoạt nhìn cũng không mạnh mẽ cứng rắn, sau này có thể bị người bắt nạt hay không?

"Sư tôn." Cố Vân Quyết gọi hắn.

Cằm của Mục Thần sát bên đỉnh đầu của tiểu đồ đệ, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Liền nghe Cố Vân Quyết cười nói: "Quả nhiên vừa rời khỏi tầm mắt của sư tôn, là sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

Mục Thần vỗ vỗ lưng Cố Vân Quyết, an ủi: "Không sao."

Cố Vân Quyết cười ngẩng đầu, nhìn hai má Mục Thần, vươn ngón tay đâm đâm cằm của hắn. Tiểu sư tôn thực sự là không đáng yêu, hiện tại không phải nên nói "sau này một tấc cũng sẽ không rời khỏi y, hình bóng không chia lìa" hay sao? Xem ra chỉ mới một lần, tiểu sư tôn vẫn chưa nhận thức được điểm này.

Mục Thần nắm lấy tay Cố Vân Quyết, có chút bất đắc dĩ, nhát gan dính người lại còn nghịch ngợm, phải làm sao mới ổn đây?

Ít ngày sau đó, Mục Thần không dám thả Cố Vân Quyết đi ra ngoài nữa. Sinh hoạt cũng trở nên có quy luật, sáng sớm gọi đồ đệ dậy luyện công, đút đồ đệ ăn cơm, buổi sáng dạy đồ đệ nhận biết dược thảo, buổi trưa đút đồ đệ ăn cơm, buổi chiều bảo đồ đệ luyện kiếm cùng Kính Đình, hoặc là cùng Kính Minh đến Hàn Dương cung đồng thời luyện kiếm với Chử Thiên Song, chạng vạng tự tay chođồ đệ ăn no, tối muộn sẽ nhìn đồ đệ viết bảng chữ mẫu, buổi tối chờ đồ đệ đi vào mộng đẹp, hắn mới tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Có lẽ một cước kia đã để lại ám ảnh trong lòng tiểu đồ đệ, tới giờ Cố Vân Quyết cũng không còn nói buổi tối sợ, muốn ngủ cùng hắn nữa, điều này làm cho Mục Thần rất là thất lạc.

Gần đây tiểu đồ đệ sắc mặt hồng hào, cả người phát triển không ít, vóc dáng hình như cao hơn một chút, tóc tai cũng càng ngày càng mềm mại, càng ngày vuốt càng thích, tại sao lại không chui vào lòng mình nữa cơ chứ?

Cố Vân Quyết cũng rất xoắn xuýt, ma công lần trước hấp thu y đã hấp thu hầu như không còn, vận chuyển tự nhiên, chỉ cần hấp thu một lần nữa là có thể Trúc cơ, nhưng làm thế nào mới có thể đến ngủ ké giường trong phòng sư tôn đây? Nếu như lần này sư tôn lại ngủ tiếp, sẽ không hoài nghi mình chứ?

Chạng vạng, Mục Thần nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp trong phòng Cố Vân Quyết, lấy tay chống đầu nhìn chằm chằm Cố Vân Quyết đọc sách. Thay đổi một thân hoa bào pháp y, trên người hắn chỉ mặc một bộ lý y màu trắng, phát quan cũng bị tháo xuống, rút đi bình tĩnh nghiêm cẩn thường ngày, mặc cho một đầu tóc đen dài đến ngang eo rơi tán loạn trên sa đan vân cẩm, trên gương mặt tuấn mỹ là nét lười biếng chưa từng bị người khác gặp quá.

Bên người là vài chiếc Huyền Nguyệt đăng sáng trong, ánh đèn dìu dịu bao phủ trên người hắn, tăng thêm mấy phần tùy ý.

Cố Vân Quyết xem sách, ánh mắt lại không khống chế được liếc nhìn về một hướng, dáng vẻ hiện tại của sư tôn, y nhất định là người duy nhất nhìn thấy, cái cảm xúc kia chẳng biết vì sao lại sinh ra lần nữa, Cố Vân Quyết đặt sách xuống, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Mục Thần, phảng phất như bị hấp thu linh hồn, không nỡ dời mắt.

"Làm sao vậy? Chỗ nào không hiểu?" Mục Thần hơi ngồi dậy, dựa vào trên giường mềm, ngoắc ngoắc tay bảo Cố Vân Quyết đến bên cạnh mình.

Cố Vân Quyết nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cầm sách tiến vào lòng Mục Thần, ngửi mùi thơm trên người hắn, tới gần thêm một chút, "Chỗ này, đồ nhi không hiểu."

Mục Thần nhìn lướt qua, trong sách vẽ ra một thảo dược có đóa hoa mọc ra xước mang rô, kết ba quả màu vàng tử, hắn ồ một tiếng, "Mộc hàn thảo a, không hiểu chỗ nào?"

"Tại sao rễ của nó có thể làm thuốc, lá cây lại có kịch độc?"

"Vạn vật tương sinh tương khắc, rất nhiều độc vật xung quanh đều có linh dược có thể khắc chế nó, có lúc còn có thể lấy độc công độc. Giống như Mộc hàn thảo này, rễ và thân của nó đều có thể làm thuốc, có tác dụng khử gió tránh ho, lưu thông máu tan máu bầm, thư cân hoạt lạc. Thế nhưng lúc hái cũng rất phiền phức, kỳ thực khắc chế độc tố trên lá cây rất đơn giản, chính là nhờ trái cây màu vàng này, chỉ cần bôi chất lỏng của nó ở trên tay, thì sẽ không lo lắng bị trúng độc, hơn nữa chất lỏng chế biến ra từ lá cây và trái cây chính là một thuốc dẫn không thể thiếu khi chế thuốc giải độc thượng phẩm." Có lẽ là tâm tình tốt, Mục Thần nói nhiều chút, giải thích dị thường rõ ràng. Cố Vân Quyết thẳng thắn trực tiếp nằm trong lòng Mục Thần, gối đầu lên ngực Mục Thần, tiếp tục hỏi: "Cái này thì sao?"

"Cửu Nguyệt Hồng, sống mười năm có thể giải độc, sống hai mươi năm chính là độc dược, ba mươi năm sau hồng hoa thay đổi, vào máu là chết."

"Cái này sao?"

"Cái này..."

...

Hai thầy trò một hỏi một đáp, không khí ấm áp lại yên tĩnh, khiến người không đành lòng quấy rối. Mãi đến khi vấn đề của Cố Vân Quyết được hỏi xong, Mục Thần liền kiểm tra y một lần, phát hiện tiểu đồ đệ đều nhớ kỹ, lúc này hắn mới thoả mãn đứng dậy, bảo Cố Vân Quyết tắm xong thì nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa định đi, ống tay áo liền bị một cái tay nhỏ nắm lấy, Mục Thần ôn hòa cúi đầu, liền thấy tiểu đồ đệ "thẹn thùng sợ sệt" nhìn hắn, "cẩn thận từng li từng tí một" hỏi: "Sư tôn, ta có thể ngủ cùng ngài hay không?"

Mục Thần nháy mắt mấy cái, đáp ứng, "Được." Bóng ma bị đạp bay trong lòng tiểu đồ đệ đã biến mất rồi, thật tốt!

Nhìn bóng lưng Mục Thần rời đi, mâu sắc Cố Vân Quyết dần dần trở nên nóng rực, trong con ngươi đen nhánh khó nén vẻ tham lam. Mục Thần dường như nhận ra được gì đó, đột nhiên quay người lại. Thấy tiểu đồ đệ vẫn cười một mặt hồn nhiên như trước, hắn theo bản năng cong cong khóe miệng, nhợt nhạt mỉm cười một cái, lại nhìn tiểu đồ đệ đã ngây dại phía đối diện.

Mục Thần cảm thấy buồn cười, vật nhỏ này, mỗi lần thấy hắn cười đều biểu hiện dáng dấp ngốc như vậy, sau này nếu hắn cười nhiều hơn mấy lần, đứa nhỏ này chẳng phải sẽ trở nên càng thoải mái hơn? Mới nghĩ thôi mà Mục Thần đã cong cong khóe miệng, nụ cười so với vừa nãy còn rõ ràng hơn chút.

Cố Vân Quyết ôm ngực, nhất thời cảm thấy chỗ này có chút ngộp, hô hấp cũng không ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!