Editor: Nina
Thời điểm xảy ra sự việc: Tết Âm lịch.
Địa điểm: Đoàn phim.
Tóm tắt: Đồng Dật và Tả Khâu Minh Húc đến thăm đoàn phim.
"Hai người có biết đồ ngọt có hại cho cơ thể như thế nào không?" Mễ Lạc ngồi trước bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Đồng Dật và Tả Khâu Minh Húc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hệt như Bao đại nhân công chính nghiêm minh trên công đường.
Đồng Dật bắt chéo chân nhìn Mễ Lạc, gật đầu trả lời: "Đau răng."
Tả Khâu Minh Húc chống cằm, uống trà sữa nhìn Mễ Lạc, không trả lời câu hỏi thiếu não này.
"Ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ làm tăng lượng đường trong cơ thể! Đường sẽ đi vào máu, sinh ra một chất đáng ghét phá hủy collagen, ảnh hưởng đến độ đàn hồi của da. Nếu cậu ăn nhiều đồ ngọt, sẽ trông già hơn bạn cùng trang lứa, làn da chảy xệ nổi tàn nhang. Chất chống oxy hóa sẽ làm suy yếu khả năng chống lại tia cực tím, cũng sẽ khiến làn da bị sạm đi." Mễ Lạc tiếp tục phổ cập khoa học.
"Ồ..." Đồng Dật nghe đến ngu người.
Tại sao phải nói mấy cái đó?
Tả Khâu Minh Húc tiếp tục uống trà sữa.
"Đồng thời, sẽ bị giảm trí nhớ, đau đầu, tăng cân." Mễ Lạc nói tới đây, giọng điệu trở nên vô cùng sắc bén.
"Vậy em có uống ly trà sữa này không?" Đồng Dật chỉ vào ly trà sữa trước mặt Mễ Lạc hỏi.
Cách đây vài hôm, Mễ Lạc vừa biết được tin Đào Mạn Linh và Mễ Đường ly hôn, cậu và Mễ Đường cũng coi như đã cắt đứt quan hệ.
Việc này khiến Mễ Lạc cảm thấy bản thân cuối cùng đã được tự do, có thể buông thả làm chính mình.
Cho nên hôm nay, cách thức buông thả bản thân của Mễ Lạc chọn là: Uống trà sữa.
Nhưng khi trà sữa được dâng đến trước mặt, Mễ Lạc bắt đầu dạy ngược lại hai người họ một khóa, biểu cảm đầy sự do dự, đấu tranh.
Đồng Dật cầm trà hoa quả gấu trúc lên uống.
Mễ Lạc nhìn hai người bọn họ, không nhịn được thở dài, nói tiếp: "Tuy lúc quay phim sẽ có lớp trang điểm che đi, nhưng cảnh quay cận thì không thể giấu được tình trạng làn da. Khi xem phim, làn đạn sẽ thường xuyên xuất hiện, làn da anh ấy đẹp quá, hoặc là anh ấy hay mím môi các thứ, chứng tỏ fan rất hay để ý."
"Là do tôi ăn đồ ngọt nên mới không nổi tiếng sao?" Cuối cùng Tả Khâu Minh Húc đã đặt ly xuống.
"Cậu là vì còn chưa chính thức ra mắt."
"À." Tả Khâu Minh Húc yên tâm mạnh dàn cầm ly lên uống tiếp.
Mễ Lạc vẫn cắm ống hút vào, hút một ngụm, nhai "trân châu".
Sau đó một ngụm lại tiếp một ngụm, không lâu sau đã uống hết gần nửa ly.
Đồng Dật và Tả Khâu Minh Húc liếc nhìn nhau, đều không kiềm được thấy buồn cười.
Phổ cập kiến thức khoa học nửa ngày trời, kết quả vẫn là muốn uống.
Mễ Lạc uống hết một ly trà sữa, có vẻ rất vui, đập xuống bàn nói: "Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, tôi đãi hai người."
Tả Khâu Minh Húc lập tức đứng dậy nói với Đồng Dật: "Nhanh chuẩn bị thôi, không dễ gì mới được Mễ Lạc mời, hồi trước cậu ấy siêu keo kiệt."
"Không thì để tôi đãi cho?" Đồng Dật nhỏ giọng hỏi.
Tả Khâu Minh Húc lắc đầu: "Đừng, hôm nay cậu ấy đang vui, cứ để cậu ấy buông thả một lần đo, cậu ấy cũng không cần tiết kiệm tiền nữa. Hồi trước tiết kiệm tiền là để một ngày nào đó bỏ trốn sẽ để lại một khoản tiền cho cha mẹ cậu ấy. Như vậy cậu ấy sẽ không thấy tội lỗi nữa, giờ đã không cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!