Chương 49: (Vô Đề)

Mễ Nhạc nhìn một loạt bao lì xì trên WeChat, không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười.

Ngón tay cậu đặt trên màn hình mà bồi hồi thật lâu, lúc sau lại nhìn thấy một tin nhắn nhảy ra: Bao lì xì đều thu rồi, có thể trả lời một câu không?

Mễ Nhạc: Được.

Đồng Dật: Nói nhiều hơn một chút được không?

Mễ Nhạc: Có thể.

Đồng Dật: Chậc chậc thật tình.

Mễ Nhạc: [mỉm cười]

Đồng Dật: Tôi phải đi huấn luyện, bằng không huấn luyện viên sẽ treo tôi lên đánh.

Mễ Nhạc: Được.

Buông di động xuống, Mễ Nhạc nghỉ ngơi một hồi, lại lần nữa cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, rất ít lịch sử trò chuyện, kéo một hồi cũng chỉ lặp đi lặp lại bấy nhiêu.

Nhìn một hồi lại click mở album Đồng Dật.

Tin mới nhất là: Đừng gây chuyện cho tôi! Các người kiếm chuyện cũng đừng làm liên lụy tôi! Cảnh cáo nghiêm trọng! Còn dám sẽ đá bay các người lên trời!

Cậu xem đến bật cười, Đồng Dật chân nhỏ đá người tự mang filter gây hài cực mạnh.

Nhìn qua thì thấy cực kỳ hung dữ, nhưng người quen thuộc lại cảm thấy rất mang hơi thở ngu ngốc.

Rất nhanh Mễ Nhạc liền phát sầu, cậu phát hiện gần đây đều bởi vì Đồng Dật mà cười, cũng bởi vì Đồng Dật mà ưu phiền.

Chuyện này thật sự phiền phức.

Thôi.

Mặc kệ.

Dù sao cậu cũng không muốn tiếp tục nhẫn nại, đã nhẫn lâu như vậy rồi.

Cậu muốn phản kháng.

Nếu, cậu thành công mà Đồng Dật còn độc thân, có thể thử xem sao?Thời điểm Mễ Nhạc trở về trường học là buổi sáng, cậu còn phải lên lớp học một tiết, sau đó liền đến câu lạc bộ kịch xem tập luyện.

Cậu ngồi ở thính phòng, trên đùi còn đắp kịch bản, bên cạnh còn có vài thành viên khác của câu lạc bộ kịch, cùng nhau xem tập luyện.

Lúc này có người đi đến, bước nhanh đến chỗ bọn họ, hùng hổ như đi đòi nợ.

Mễ Nhạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đồng Dật.

Đồng Dật đi đến chỗ bọn họ, sau đó nhìn hàng ghế phía trước có mấy nữ sinh đang quay đầu lại nhìn hắn, lập tức thấy khó chịu mà nói một câu: "Đúng vậy, tôi lại tới nữa đó, tôi còn không biết xấu hổ mà đến đây nữa đó."

Mấy nữ sinh bị Đồng Dật làm cho xấu hổ, dứt khoát không nói gì.

Mễ Nhạc buông kịch bản, ngoắc ngón tay với Đồng Dật: "Lại đây."

Đồng Dật lập tức ngoan ngoãn mà đi theo Mễ Nhạc rời đi, giống như nghe thấy mệnh lệnh chủ nhân vậy, hai người cùng nhau đi đến trên lầu thính phòng.

Một tầng này thuộc về câu lạc bộ kịch, hơn nữa bởi vì sân khấu kịch còn chưa có chính thức mở cửa, cho nên chỉ có hai người bọn họ ở chỗ này.

Bởi vì vừa mới hoàn thành không lâu, nơi này cũng không có camera theo dõi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!