Chương 46: (Vô Đề)

Liễu Tự gật gật đầu.

"Ờ, ờ, ờ..." Liên tục ứng phó vài tiếng, nhưng lại không biết an ủi thế nào.

Hắn thật sự không am hiểu cái này.

"Mỗi lần tên cặn bã kia tới gần em, em liền sẽ né tránh, nhưng mà mỗi lần như vậy em đều oán trách hai người sao không mang em theo." Liễu Tự lại lần nữa nói.

Đồng Dật không biết những chuyện này, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Em không nói với mẹ em sao?"

"Nói rồi, vừa mới bắt đầu chỉ là muốn ôm em xem TV, sờ sờ mặt em gì đó, mẹ em không để trong lòng. Sau lại có một lần sờ em chân, em khóc lóc tìm mẹ, mẹ em mới ý thức được sự tình không thích hợp."

"Tên cặn bã đó không làm gì em chứ?" Đồng Dật hỏi.

"Làm gì, anh muốn đánh hắn một trận đi?"

"Cặn bã nên đánh."

"Không cần phải thế, sau đó mẹ ly hôn nên có tiền, thuê người đánh tên cặn bã kia vài trận. Lần trước em còn khiếu nại hắn một phen, làm hắn chịu tổn thất không nhẹ."

Đồng Dật tưởng tượng, hai người phụ nữ này cùng với hai cha con hắn không giống nhau, lúc trước Đồng ba ba bị chơi đến xoay mòng mòng, đúng thật là không cần hắn hỗ trợ, cũng không cần lên tiếng nữa.

Liễu Tự lau nước mắt: "Em học tập không giỏi, thể dục cũng không giỏi, em nỗ lực thi vào đại học H vì cái gì anh biết không? Bởi vì em nghe nói anh đã sớm ký hợp đồng với đại học H đó."

"Ồ, vậy sao, làm anh cảm động thật nha." Đồng Dật trả lời một cách âm dương quái khí, vui vẻ đến không đứng dậy nổi.

"Nhưng tối ngày anh đều huấn luyện, không thì chơi game, khó có khi có thời gian cùng anh em ra ngoài chơi, quan hệ của anh cùng với Diệp Hi Nhã so với em còn tốt hơn."

"Cho nên em liền bắt đầu kiếm chuyện, khiến anh chú ý tới em hả?" Đồng Dật hỏi.

"Cũng không hẳn vậy, chính là vì anh không để ý đến em nên em mới giận dỗi, liền tính kế muốn anh không vui vẻ."

Đồng Dật nhìn không được liếc một cái xem thường, gật đầu trả lời: "Hai chúng ta không lớn lên cùng nhau, cho nên không thể hòa hợp được. Em có yêu cầu gì thì nói với anh, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em, chỉ sợ anh cũng chỉ làm được đến đó thôi."

"Hai người bọn họ ly hôn, lúc đó tại sao anh không mang em theo cùng hả?" Liễu Tự hỏi xong vấn đề này, lại bắt đầu rớt nước mắt.

Đồng Dật đột nhiên bị hỏi đến nghẹn họng, không trả lời được.

"Rõ ràng khi còn bé, hai chúng ta ở với nhau rất thân thiết, lúc đó anh chọn đi theo ba rồi, vì sao không mang em theo." Cô kiên trì hỏi.

"Anh không muốn mang em theo để chịu khổ cùng..."

Hơn nữa hắn lúc đó mới bao lớn chứ, cha mẹ đột nhiên ly hôn, mẹ dường như trở thành con người khác, não hắn vốn dĩ không lớn.

Lúc đó hắn chỉ biết nếu hắn không đi theo Đồng ba ba, thì Đồng ba ba chỉ có một mình.

Hắn cắn tay mẹ mình, giãy giụa đuổi theo ba hắn, lúc sau liền không gặp lại bọn họ nữa.

"Anh!" Liễu Tự đột nhiên kêu lên một tiếng.

"Ừa." Đồng Dật ngồi ở trên ghế ngửa đầu lên, uể oải ỉu xìu như cũ.

Cái việc này làm lòng người anh như hắn quá hụt hẫng.

"Anh với Mễ Nhạc là sao thế? Em đều nhìn thấy tin tức rồi."

"Cậu ấy rất đẹp trai, anh nói xem cậu ấy có thích mẫu người như em không?"

"Ngày hôm qua bởi vì em mà cậu ấy bị liên lụy, hiện tại hận em chết đi được, hai người các em gặp nhau chính là chiến đấu quyết liệt, em sẽ chết như thế nào cũng không biết đó. Em cũng chỉ có một chút thông minh thôi, không bằng cậu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!