Chương 4: Bạn Cùng Phòng

Khi Mễ Nhạc trở lại phòng ngủ thì trời đã tối.

Thành viên câu lạc bộ thấy Mễ Nhạc quay lại trường, muốn mời cậu đi ăn một bữa với mọi người, bị Mễ Nhạc từ chối không thương tiếc.

Mễ Nhạc: "Không có hứng thú."

Từ chối ấy mà, bốn chữ này là đủ.

Cậu trở về kí túc xá, vừa lên lầu đã thấy một bạn nam lững thững đi qua đi lại, nhìn thoáng qua đã nhận ra Mễ Nhạc đang đội nón, đeo khẩu trang, vui mừng thốt lên: "Chủ tịch Mễ."

"Ừ." Sau khi nhìn thấy Khổng Gia An, Mễ Nhạc thờ ơ đáp lại, sắc mặt như thường lệ.

"Tớ nghe nói sau này cậu sẽ là bạn cùng phòng với tớ, thật tốt quá, cuối cùng tớ cũng có bạn rồi." Khổng Gia An nhìn Mễ Nhạc như thấy người trong nhà, nước mắt cũng muốn rớt ra đến nơi.

"Tại sao cậu lại ở phòng này?" Mễ Nhạc hỏi cậu ta.

"Tớ… biết tin muộn, hôm kia mới tới." Khổng Gia An ấp a ấp úng trả lời.

"Cái phòng này thế nào? Bạn cùng phòng là dạng người gì?" Mễ Nhạc không đi sâu vào vấn đề Khổng Gia An biết tin muộn mà hỏi chuyện này.

"À, khoa thể dục đến cơ sở mới trước chúng ta hai tháng, có nhiều người nghỉ hè cũng không được thả.

Gần đây mới vừa thi đấu xong, cậu biết chuyện đó không?" Khổng Gia An lập tức giới thiệu cho Mễ Nhạc.

Lúc trước cơ sở vừa hoàn thành thì không có người ở liền, quy định là vào học kì mới dọn lại đây.

Nhưng mà khoa thể dục bên kia có thi đấu, trang thiết bị ở cơ sở cũ muốn hư rồi, cộng thêm diện tích không đủ nên bọn họ dọn đến trước hai tháng để tiến hành tập luyện kín, vì lẽ đó mà đã chiếm trước một phần kí túc xá của cơ sở mới.

"Biết." Mễ Nhạc đáp.

"Phòng 438 vốn là phòng khách, dùng để tiếp đón phụ huynh, nên mạng lưới điện không giống mấy phòng khác.

Phòng khác đến 11 giờ sẽ tự động ngắt điện, sử dụng quá định mức cũng ngắt luôn.

Phòng 438 chưa bao giờ bị ngắt điện, có điện 24/24, không giới hạn."

"Ồ?" Vậy thì không tệ.

"Sau đó khoa thể dục không đủ ở nên phòng khách đổi thành phòng ngủ, số phòng là treo lên sau, thế nên số lớn nhưng lại ở đằng trước.

Phòng kí túc này là… lão đại của khoa thể dục ở, vốn là phòng tốt nhất, lại còn thiếu hai người, kết quả tớ được sắp vào… làm tớ lúng túng lắm."

"Lão đại?" Mễ Nhạc không khỏi ngừng bước khi nghe thấy cái danh xưng này.

Đây đã là đại học rồi mà còn có lão đại? Trùm khoa à? Có ấu trĩ ghê không?

"Phải, vóc dáng cao lắm, còn kêu một đám đàn em đến phòng này để tụ tập.

Tớ… tớ bị bọn họ…" Khổng Gia An nói đến đây, hốc mắt đã đỏ hoe.

Mễ Nhạc quay đầu lại nhìn Khổng Gia An, thấp giọng nói: "Kĩ thuật diễn xuất của cậu dùng không đúng chỗ."

"Hể?"

"Không cần rặn nước mắt để thêm phần kịch tính đâu.

"..." Gương chiếu trà xanh trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền.

Khổng Gia An lúng túng ho khan một tiếng, lúc này mới ũ rũ nói: "Chính là… toàn bộ tòa nhà này đều là của khoa thể dục, chỉ có một mình tớ khoa nghệ thuật, ngày nào cũng bị bọn họ nói là đồ ẻo lả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!