Chương 28: (Vô Đề)

Đồng Dật cảm thấy mình đột nhiên biết được bí mật kinh thiên động địa.

Nếu Đồng Dật còn tư tưởng muốn trả thù Mễ Nhạc, đi khắp nơi nói Mễ Nhạc là gay, có thể trực tiếp hủy hoại Mễ Nhạc.

Hắn ngơ ngác mà nhìn Mễ Nhạc, hơn nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần.

Mễ Nhạc vẫn như cũ mà nằm trên giường, nhìn hắn mỉm cười, cảm thấy khi nói ra cả người dường như nhẹ nhõm hơn.

Thực vui vẻ.

Đồng Dật nhìn bộ dáng của Mễ Nhạc, đột nhiên tim đập loạn nhịp.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình bị mất khống chế như vậy, dường như muốn nhảy ra ngoài, một chút lại một chút mà mãnh liệt va vào lồng ngực hắn.

Có một loại tình cảm được miêu tả sinh động như này, nhưng rồi lại bị đè nén trong hắn.

Giống như trong nháy mắt đã hiểu rất nhiều, lại đột nhiên cái gì cũng không hiểu cả.

Hắn chỉ nhìn Mễ Nhạc, ngơ ngác, biểu cảm có chút ngốc.

Cuối cùng là bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên không chống đỡ thân thể mình nữa, dứt khoát ngã trên người Mễ Nhạc, ôm lấy thân thể Mễ Nhạc, vùi đầu vào lòng ngực Mễ Nhạc.

"Như vậy, tôi làm sao còn có thể dạy dỗ cậu được đây..." Đồng Dật tuyệt vọng.

Tại thời điểm này, còn không thể quên đi ước nguyện ban đầu, cũng rất khiến lòng người cảm động.

Mễ Nhạc cũng không chê Đồng Dật phá bầu không khí, cứ như đang vuốt ve một con chó bự, nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng Đồng Dật.

"Cậu không cần phải có gánh nặng trong lòng, có thể qua vài ngày tôi sẽ thích người khác, dù sao cảm xúc cũng là thứ không thể khống chế được."

Đồng Dật lập tức ngẩng đầu nhìn Mễ Nhạc: "Cậu còn rất đa tình hả?"

"Tôi cũng không biết tôi có đa tình hay không, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy như vậy, tôi thậm chí không biết cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu, có thể là qua hai ngày tôi sẽ không thích nữa, cũng có thể là sẽ rất lâu mới không thích nữa. Ai biết được......"

"Cậu cmn nếu dám..." Đồng Dật nói đến một nửa, người trong lòng ngực đã không thấy tăm hơi.

Hắn không đợi bản thân bị truyền tống đến không gian của mình, cũng tỉnh theo luôn.

Mễ Nhạc mở to mắt, liền nhìn thấy Lý Hân đang vô tội ngồi trên mặt đất, mắt nhìn nhìn xung quanh.

Bên cạnh Lý Hân còn có một đống đồ vật, có vẻ như bị đánh rơi.

"Sao vậy?" Đồng Dật mở to mắt, vẫn còn mơ màng.

"Tớ đang xuống giường, kết quả dưới gầm giường có một chai nước khoáng, tớ dẫm trúng, không đứng vững nên ngã."

Mễ Nhạc cùng Đồng Dật không nói chuyện.

Đêm qua cúp điện, thời điểm Đồng Dật giúp Mễ Nhạc tìm nước khoáng, nói không chừng làm rơi một chai mà không chú ý, hôm nay liền gây họa.

Lý Hân đỡ lan can đứng dậy, xoa xoa mông đau: "Đánh thức các cậu hả?"

Thật đúng là thiên sứ nha, bọn họ gián tiếp làm Lý Hân té ngã, Lý Hân còn ở đó mà quan tâm bọn họ, làm cho cả hai cảm thấy áy náy.

"Cũng nên dậy rồi." Mễ Nhạc trả lời.

"Chai nước có thể là do tớ làm ngã, xin lỗi, hiện tại là mấy giờ rồi." Đồng Dật mơ mơ màng màng hỏi.

"Không có việc gì, không ngã đau lắm đâu, bây giờ là 5 giờ rưỡi rồi." Lý Hân trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!