Eo oi lỡ xóa mất tiêu chương này rồi, để xong hết quay lại dịch lại huhu.
________________
Mễ Nhạc vẫn muốn cười, nhưng nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Đồng Dật liền dừng lại.
Thật sự nhịn rất khó chịu, khóe miệng đều có chút run rẩy.
Đồng Dật ngồi ở trên ghế, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa. Lâu lâu còn cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng đang "sinh long hoạt hổ" mà tập thể dục nhịp điệu, khiến lòng hắn càng thêm hụt hẫng.
Tại sao hắn lại mang thai?
Tại sao hắn lại muốn vào trong mộng của Mễ Nhạc để chịu nhục chứ?
Sau khi nghe tới tên bọn họ, hai người căng da đầu vào phòng khám bệnh.
Bác sĩ biết bọn họ không mang theo hồ sơ khám sức khỏe, không khỏi có chút bất đắc dĩ, hỏi: "Có bị tiểu đường không?"
Hai người bọn họ lắc đầu.
"Đi kiểm tra trước đi, mỗi tháng không đi khám thai sao mà không biết quy định vậy hả? Còn phải đi kiểm tra thai nhi, làm xong thì quay lại đây."
Đồng Dật bất động ngồi trên ghế, hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tôi có thể trực tiếp mổ không?"
"Ở bệnh viện sinh mổ đều có chỉ tiêu, thể trạng của cậu khá tốt, nếu khám sức khỏe đều không có vấn đề, thì chờ đến khi động thai bệnh viện mới đưa đi sinh được."
"Không phải... Tôi không thể nằm ở bệnh viện đợi sinh sao?"
"Phòng bệnh có hạn, không thể có các cậu ở thời gian dài được, một tháng không được ra đường cũng không có dịch vụ chăm sóc, chẳng lẽ cậu vẫn muốn ở lại?"
"Cậu ấy phải sinh thế nào vậy bác sĩ?" Mễ Nhạc cũng hỏi, thật sự cậu quá tò mò.
"Đến lúc đó kiên trì rặn đẻ là được, nếu không ổn thì phải chích thuốc để sinh dễ dàng hơn." Bác sĩ trả lời.
"Phắc?" Đồng Dật ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa mà cảm thán.
"Cái gì!?" Bác sĩ nhíu mày hỏi.
Đồng Dật nhanh nhẹn sửa lời, tiếp tục nói: "Vóc dáng tôi cao lớn, khẳng định con tôi cũng sẽ cao to như vậy, đoán chừng tôi không thể sinh tốt đâu."
"Vậy đi làm siêu âm b đi, nhìn xem thai nhi lớn hay nhỏ."
"Vâng." Hai người theo chỉ dẫn đi làm kiểm tra.
Làm xong siêu âm b thì đưa cho bác sĩ xem, bác sĩ trực tiếp đưa giấy nhập viện: "Con của cậu thân người không to cao, nhưng cái đầu rất to, xem ra phải mổ bắt con."
"Được được được." Đồng Dật nhận giấy nhập viện, vậy mà có chút thấp thỏm.
Hắn phải sinh liền!
Sau khi cả hai ra khỏi phòng khám, Đồng Dật nói với Mễ Nhạc: "Tôi cảm thấy không tốt lắm, cả người đều không dễ chịu."
"Cần tôi nắm tay cậu không?"
"Chắc cần đó."
Đồng Dật vươn tay ra, Mễ Nhạc mỉm cười nắm lấy, hai người mười ngón đan nhau, đi theo chỉ dẫn đến phòng bệnh nằm.
Rất may mắn, hai người vậy mà ở phòng đơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!