Chương 25: Không có khả năng

Lần này Đồng Dật không có mất tự nhiên như trước, giơ tay xoa xoa đầu tóc Mễ Nhạc, nói: "Tiểu ca ca xoa xoa đầu Tiểu Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc Nhạc đừng tủi thân nữa được không?"

Mễ Nhạc dựa vào trong lòng ngực của Đồng Dật không nhịn được mà "phì" cười một tiếng.

"Lại xoa xoa nữa đi." Sau khi Mễ Nhạc bình tĩnh lại chủ động yêu cầu.

Đồng Dật lại xoa xoa đầu Mễ Nhạc, tóc đều bị xoa loạn, đầu tóc mềm mại xõa tung trên đỉnh đầu, có một chút lười biếng, không giống với bộ dáng hoàn hảo thường ngày.

Mễ Nhạc đặc biệt thỏa mãn mà nở nụ cười, sau đó nói ở bên tai Đồng Dật: "Tiểu ca ca không được không để ý tới tôi."

"Được."

Ôm Mễ Nhạc thật chặt, Đồng Dật nhìn chung quanh, hỏi Mễ Nhạc: "Đây là nơi nào?"

"Tôi đi chụp , ơ..." Mễ Nhạc nhớ lại một chút, nói tiếp: "Đang nghỉ ngơi giữa đường, xem ra là ngủ quên rồi đi."

"Bây giờ cũng nửa đêm rồi, còn chụp gì nữa?"

"Chính là phải như vậy, lần đầu tiên quay phải đi hai chuyến bay liên tiếp, hai chuyến bay cộng lại là mười sáu tiếng đồng hồ. Sau khi xuống máy bay, tôi chảy cả máu mũi còn đau đầu dữ dội. Rồi phải ngồi xe đến nơi quay , còn phải chuẩn bị xong trên đường đi, để khi đến thì bắt đầu quay ngay lập tức. Sau 32 tiếng đồng hồ làm việc liên tục, tôi tụt huyết áp, té xỉu rồi được đưa đến bệnh viện luôn."

"Làm đến như vậy hả? Cậu còn thiếu ăn, lăn lộn như vậy thì mạng nào sài cho đủ?"

"Tuổi trẻ mới có mấy năm như vậy, chỉ có thể cố gắng." Mễ Nhạc trả lời đến đương nhiên.

"Đúng vậy, cố gắng xong quá cố không có nửa đời sau luôn, sẵn đang tuổi trẻ cậu chọn cái quan tài mà mình thích đi, cậu cầu xin tôi, lúc cậu 30 tuổi về sau nếu cậu tèo, tôi cố gắng lo hậu sự cho cậu."

"Tôi cảm thấy cậu nên ngậm miệng lại, thì hai chúng ta mới có thể hòa thuận ở chung."

Đồng Dật cười hắc hắc, tâm tình hỏng bét lúc trước đều biến mất không thấy nữa.

Thời điểm ôm ấp Mễ Nhạc cảm thấy cực kỳ thoải mái, dáng người này thật sự rất tuyệt để ôm.

Quả nhiên, Mễ Nhạc ở trong mộng so với hiện thực làm người ta thích hơn nhiều.

Nhưng mà ôm không bao lâu, Mễ Nhạc liền biến mất ở trong mộng.

Đồng Dật kinh ngạc trong nháy mắt, không bao lâu cũng bị truyền tống trở về tiểu không gian của mình, sau đó ngồi phát ngốc ở đấy.

Mễ Nhạc chắc là bị người ta đánh thức.

Gần sáng sớm.

Đồng Dật mơ mơ màng màng bị đánh thức, mở mắt ra liền nhìn thấy Mễ Nhạc đẩy cửa phòng ngủ đi vào, bộ dáng mỏi mệt, đi đường còn cần phải đỡ tường.

Sau khi vào toilet rửa mặt, Mễ Nhạc thong thả bò lên trên giường, ngã đầu liền ngủ.

Đồng Dật nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 5 giờ, thêm một lát nữa hắn phải rời giường đi chạy bộ bữa sáng.

Hắn lại nằm trên giường một hồi, nhưng không thể nào ngủ được nữa, một lát sau chuẩn bị đi rửa mặt.

Nghĩ nghĩ lại nằm xuống, sợ động tác của mình sẽ đánh thức Mễ Nhạc.

Đây là lần hiếm thấy hắn săn sóc người khác.

Chờ hai mét mốt xuống giường, Đồng Dật mới xuống theo, nhỏ giọng nói chuyện với hai mét mốt: "Nói nhỏ chút, bạn cùng phòng vừa mới trở về, để cậu ấy ngủ tiếp đi."

"Ánh mắt của cậu là ý gì hả?" Đồng Dật hỏi hắn.

"Nếu là cậu bình thường, khẳng định cậu sẽ cố ý cất cao giọng hát ngay tại chỗ mà lắc lư." Hai mét mốt vừa phun bọt đánh răng vừa trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!