Chương 9: Màu xanh lá cây

Trần Trường Phong nằm trên giường Trình Nặc, vẫn còn chưa hoàn hồn, lúng túng giải thích cho hành động nhắm mắt của mình::

"Hình như anh bị bụi bay vào mắt."

Trình Nặc đang mỉm cười, không vạch trần anh, coi như anh không tồn tại, cô đi đến tủ quần áo lấy váy ngủ, sau đó đi về phía phòng tắm:

"Em muốn đi tắm rồi đi ngủ, tạm biệt nhé."

Nói xong, cô đi thẳng vào phòng tắm, cạch một tiếng, khóa cửa lại.

Trần Trường Phong bật dậy, ngồi trên mép giường, cau mày nhìn màu vẽ dính trên tay, còn có bức tranh đã bị lem luốc.

Chú gấu trúc như đang hồn bay phách lạc.

Anh im lặng cầm bức tranh rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng cô lại.

Căn phòng bên cạnh là phòng của Lý Hạo Hành. Cậu nhóc mở cửa, giống như một viên cảnh sát nhí đầy tâm sự, tai vểnh lên nghe ngóng, mắt nhìn khắp nơi, ai đi ngang qua cửa cũng bị cậu chặn lại hỏi han vài câu.

Thấy anh trai đi ngang qua, Lý Hạo Hành gọi lớn tên anh, khi Trần Trường Phong quay lại, cậu nhóc nhìn thấy vết bầm tím trên mặt anh, liền hét lên:

"Chị Sóng Nhỏ ra tay tàn nhẫn vậy sao?"

Trần Trường Phong gật đầu, tiếp tục đi về phía phòng mình:

"Đúng vậy, sau này em đừng có chọc giận chị ấy."

Trở về phòng, tim anh vẫn còn đập thình thịch.

Anh thậm chí còn cảm thấy đầu óc mình như đang quay cuồng, giống như ảo giác, nhưng cũng rất giống thật, hơi thở của Sóng Nhỏ phả vào môi, chóp mũi anh, ấm áp, dịu dàng.

Anh không dám suy đoán lung tung, liệu cô có chút rung động nào với anh hay không.

Trình Nặc phải đi công tác ở một số thành phố khác, lịch trình kéo dài một tuần.

Trần Trường Phong cũng phải đi công tác, đến một số thành phố để họp, tiếc là thời gian và địa điểm lại không trùng với lịch trình của Trình Nặc.

Lúc Trình Nặc thu dọn hành lý, Trần Trường Phong đến phòng cô, đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ mắt. Đây là loại thuốc anh thường dùng khi thức khuya học bài, làm báo cáo hồi đại học:

"Bớt thức khuya đi, gấu trúc."

Trình Nặc cất lọ thuốc nhỏ mắt vào vali, cảm thán:

"Em cảm thấy việc anh đi du học mấy năm nay thật đáng tiếc, nếu không, chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch khắp nơi."

Chữ chúng ta của cô không chỉ giới hạn ở hai người, thực ra, mấy năm trước, thỉnh thoảng cô cũng đi chơi với Trần Dịch An, nhưng chưa từng đi xa.

Lời nói của cô khiến Trần Trường Phong cũng cảm thấy tiếc nuối. Họ đã bỏ lỡ quãng thời gian vô tư, vui vẻ nhất, khoảng thời gian

"thanh xuân vườn trường" thích hợp để yêu đương hơn lúc này.

Trần Trường Phong cảm thấy tình cảm của mình dành cho Trình Nặc ngày càng rõ ràng hơn. Cô không còn là cô bạn thanh mai trúc mã được lưu trong danh bạ điện thoại với chữ cái đầu là A, cũng không còn là người bạn thân thiết

"cách xa nhau nửa vòng trái đất" nữa.

Hiện giờ, cô là người phụ nữ xinh đẹp, sống động ngay trước mắt anh, gần trong gang tấc.

Còn Trình Nặc thì vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Những ngày tháng cãi nhau chí chóe với anh, dường như đã quay trở lại quá khứ, khiến trái tim cô nở hoa.

Đi công tác, cô phải ở khách sạn, ăn uống, nghỉ ngơi đều không quen, lịch trình làm việc cũng không đều đặn. Đến ngày thứ năm, cô bị nhiệt miệng, nói chuyện rất đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!