Chương 5: Nước dâng

Trình Nặc ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể từ từ trượt xuống, cô ngửa đầu ra sau, vùi đầu vào trong nước, nín thở, để mặc cho đầu óc trống rỗng.

Cô không phải muốn nghĩ quẩn gì, chỉ đơn giản là muốn tìm một không gian cho riêng mình, giống như được quay trở lại "dòng nước ấm áp" của mẹ, bình yên và tĩnh lặng.

"Phù…" Kết thúc màn "trốn tránh thế giới", cô từ từ ngoi lên khỏi mặt nước, tựa người vào thành bồn tắm, hít thở sâu.

"Sóng Nhỏ" không chỉ có chữ "Sóng" trong tên, mà cô còn được sinh ra ở thành phố biển, từ nhỏ đã được bố dạy bơi, thành thạo các kỹ năng sinh tồn dưới nước.

Thật ra, cô cũng không còn nhớ rõ chuyện hồi bé nữa, nhưng qua những lời kể ly kỳ của người lớn, cô biết rằng năm bốn tuổi, khi Trần Trường Phong bị rơi xuống biển, chính cô đã nhảy xuống cứu anh, thậm chí còn nhanh hơn cả vệ sĩ của anh.

Mặc dù cuối cùng cả hai đều được vệ sĩ vớt lên, nhưng nói Trần Trường Phong nợ cô một mạng cũng không hề quá lời.

Điện thoại trên bồn rửa mặt reo lên, Trình Nặc đoán là Trần Trường Phong gọi đến, cô cũng lười nghe máy.

Anh ta rất giỏi dìm hàng chuyện tình cảm của người khác. Bao nhiêu năm nay, cứ hễ cô có chút rung động với ai, thì dù anh ta đang ở bên kia Thái Bình Dương cũng có thể "phá đám" chuyện tình cảm của cô.

Nói là "phá đám" cũng không đúng lắm. Anh ta chỉ đơn giản là dùng lời nói để phân tích cho cô nghe những khuyết điểm "chí mạng" của đối tượng mà cô để ý, sau đó lại giúp cô điều tra lý lịch, vô tư liệt kê ra những chuyện động trời mà người ta đã làm.

Và luôn có thể tìm ra được điểm khiến cô thất vọng, hụt hẫng.

Trình Nặc thật sự không hiểu, cô cũng đâu có làm gì nên tội, tại sao những người cô thích đều là "tra nam" vậy?

Chẳng lẽ "tra nam" thì dễ khiến người ta yêu hơn sao?

Hồi đại học, một người bạn cùng phòng có anh trai. Anh trai cô ấy là một người cực kỳ cuồng em gái, hễ em gái có bạn trai là anh ta lại nổi đóa lên.

Lúc đó, Trình Nặc đã nghĩ, có lẽ Trần Trường Phong cũng có tâm lý giống như anh trai của bạn cô.

Sau này, cô lại nghĩ, có lẽ Trần Trường Phong chỉ đơn giản là "rảnh rỗi sinh nông nổi", thích lo chuyện bao đồng, nếu như có bạn gái, chắc chắn anh ta sẽ không rảnh rỗi để ý đến chuyện của cô nữa.

Lúc này, lời nói của Trần Trường Phong đã thức tỉnh Trình Nặc. Mặc dù cô không nghĩ Lương Vân Thăng là loại người  tồi tệ như lời anh ta nói, nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ đến việc liệu anh đã có con hay chưa.

Dù cô có thích anh ấy đến đâu, cô cũng không thể chấp nhận việc làm mẹ kế.

Phải thừa nhận rằng, Trần Trường Phong luôn có thể tìm ra những góc độ kỳ quái, khiến cô bừng tỉnh giữa những cảm xúc yêu đương lãng mạn.

Điện thoại lại reo lên.

Trình Nặc khó chịu giật khăn tắm quấn quanh người, cầm lấy điện thoại, quả nhiên là Trần Trường Phong.

Cô bắt máy, vừa mở miệng đã gắt gỏng: "Chuyện của tôi không đến lượt anh quản! Anh là cái thá gì chứ?"

Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó là giọng nói của Trần Dịch An vang lên: "Chị Sóng Nhỏ, là em, anh trai em bảo em nói với chị, anh ấy sắp chết rồi, trước khi chết muốn ăn lại món bánh rán do chị làm."

Vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng, khác hẳn với giọng điệu ồn ào của người anh trai, Trình Nặc lập tức cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cô giống như một bà thím chanh chua vậy.

Mặc dù cô và Trần Dịch An cũng quen biết nhau nhiều năm, nhưng vì lý do sức khỏe của cậu, cô luôn đối xử với cậu rất nhẹ nhàng. Hơn nữa, Trần Dịch An từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lớn lên lại càng ôn nhu, nho nhã, khác một trời một vực với ông anh trai "như khỉ đột" kia.

Người đàn ông như vậy, ai mà không thích cho được?

Giọng cô dịu dàng hẳn: "Dịch An à, khuya rồi sao em còn chưa ngủ? Anh trai em thật sự lên cơn điên hay là giả vờ sắp chết đấy? Tay bị gãy à mà phải nhờ em gọi điện thoại giúp?"

"Sóng Nhỏ! Tim em không thấy đau à! Cũng không hỏi han xem anh bị sao, lại còn nguyền rủa anh như thế!" Loa điện thoại lại vang lên tiếng gầm rú của Trần Trường Phong, hóa ra anh đã áp tai vào nghe từ nãy đến giờ.

Trình Nặc quyết định cúp máy.

Nghe anh ta hùng hổ như vậy, có lẽ ngoại trừ não ra, thì những bộ phận khác đều rất ổn.

Bị cúp điện thoại, Trần Trường Phong cũng không có ý định gọi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!