Trình Nặc chưa từng đi xem buổi thuyết trình nào của Trần Trường Phong. Lần này là
"buổi biểu diễn cuối cùng" của anh, anh muốn mời cô đến xem.
Trình Nặc ngủ một mạch đến sáng mới dậy, bụng đói meo, cô húp súp ngon lành, không rảnh để ý đến anh.
Trần Dịch An nịnh nọt anh trai:
"Anh, em cũng muốn đi xem."
Trần Trường Phong: Em qua một bênchơi với cái thìa
"đi, anh đang nói chuyện với chị em đây này."
Trần Dịch An gần như đã miễn dịch với thái độ trọng sắc khinh đệ của anh trai, cậu xoay xoay cái thìa trong bát, phát ra tiếng leng keng.
"Ăn cơm đi, ồn ào quá."
Trần Thế Vũ lau miệng, nhìn hai đứa con trai bằng ánh mắt chán ghét.
Hai anh em lập tức im lặng, cúi gằm mặt xuống ăn cơm như hai chú gấu ngốc nghếch.
Bụng no rồi, tinh thần của Trình Nặc cũng đã trở lại, cô nhìn Trần Trường Phong:
"Được thôi, hôm nay em rảnh."
Lý Du Du hùa theo:
"Mẹ cũng rảnh, mẹ có thể đi cùng không?"
Vợ muốn đi xem, Trần Thế Vũ tất nhiên phải thay mặt Trần Trường Phong trả lời: "Nếu em đi thì anh đi cùng em.
Cả nhà đều nói muốn đi xem, Trần Trường Phong đột nhiên cảm thấy hơi áp lực, giống như buổi biểu diễn báo cáo học tập cuối năm có phụ huynh đến xem vậy.
Anh hơi hối hận vì chỉ lo nói chuyện với Trình Nặc, đáng lẽ ra anh nên hỏi riêng cô mới đúng.
Buổi họp báo diễn ra vào buổi chiều, là một cuộc tranh luận về chủ đề Cũ và Mới, nói về cách Trần thị sẽ kết hợp lĩnh vực kinh doanh cũ và sản phẩm mới.
Trình Nặc không rõ về chuyện công ty của anh, những khái niệm cao siêu mà anh nói, cô cũng chỉ hiểu sơ sơ, nhưng nhìn anh mặc vest bảnh bao đứng trên sân khấu nói chuyện tự tin như vậy, quả thực rất quyến rũ.
Cô thì thầm với dì Du Du:
"Anh ấy nói giỏi quá phải không dì?"
Lý Du Du nghĩ đến lời con trai nói, Trình Nặc đang cố gắng tiết kiệm tiền đề phòng anh phá sản, bà thấy buồn cười.
Bà gật đầu, khen con trai với Trình Nặc:
"Bố nó cũng nói thằng bé tiến bộ nhiều lắm."
Trần Thế Vũ sợ Trình Nặc kể lại cho Trần Trường Phong nghe rồi thằng con ngỗ nghịch kia lại tự mãn, ông vội vàng bổ sung:
"Con cũng phải nhìn xem điểm xuất phát của nó thấp thế nào."
Trình Nặc bỏ qua lời chê bai này, cô cảm thấy anh rất giỏi, ánh mắt ngưỡng mộ tiếp tục nhìn Trần Trường Phong thuyết trình, trong lòng ghi nhớ những điểm thú vị mà anh nói, để lúc khen anh có thể chứng minh mình đã chăm chú lắng nghe.
Cô liếc nhìn Trần Dịch An, cậu ngồi rất đàng hoàng. Trình Nặc không nhìn ra ánh mắt cậu đang nhìn về đâu, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Trường Phong hay là cũng liếc nhìn người dẫn chương trình bên cạnh?
Buổi họp báo kết thúc, Trần Trường Phong còn phải trở về công ty, mọi người cùng Trình Nặc rời đi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!