Chương 48: Không chỉ vậy

Sự trở lại của cô anh đã gây ra một trận sóng gió không nhỏ trong công ty.

"Chia thì dễ, hợp thì khó", ngay cả những lão làng đã ra đi cùng cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng khi quay trở lại Trần thị.

Trần Trường Phong tuy không đến mức

"xoay như chong chóng", nhưng cũng không thể nhàn rỗi, ngày nào anh cũng phải dùng tâm kế để đối phó với đủ loại người.

Chỉ khi đối diện với Trình Nặc, anh mới có thể thoải mái nói những gì mình muốn nói.

Anh nói:

"Anh ghen tị với em quá, đi du lịch mà còn kiếm được tiền. Chương trình của em còn thiếu người không? Hay là đăng ký cho anh tham gia đi, anh sẵn sàng hy sinh danh tiếng của mình để"tạo hiệu ứng couplevới em.

Trình Nặc đang nằm trên sofa, xem cuốn sách về văn hóa nhân văn, cười nhạo anh mà không thèm nhìn lên:

"Danh tiếng? Anh có cái đó à?"

Trần Trường Phong:

"Cũng đúng, sự trong sạch của anh đã bị em cướp đi vào đêm em say rượu, hu hu hu, em phải chịu trách nhiệm với anh."

Trình Nặc nhìn anh chàng giả vờ khóc, cảm thấy anh hơi ồn ào:

"Không phải anh vừa nói buồn ngủ sao? Mau đi ngủ đi."

Dạo gần đây, Trần Trường Phong thường xuyên ở lại nhà cô, tủ quần áo của cô bây giờ đã có một nửa là quần áo của anh.

Trần Trường Phong không buồn ngủ, anh chỉ là mệt mỏi, nhưng nói chuyện với cô khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, anh không muốn phải đi ngủ một mình:

"Em cũng lên giường đọc đi, dù sao cũng là nằm."

Trình Nặc lắc đầu:

"Lên giường em sẽ không đọc được sách."

Cô muốn nói là lên giường cô sẽ dễ ngủ, nhưng Trần Trường Phong lại hiểu lầm ý cô là lên giường cô sẽ làm chuyện ấy:

"Cũng đúng, ở cạnh một người đàn ông hoàn hảo như anh, làm sao em có thể kiềm chế được."

Trình Nặc:

"Thí chủ, xin hãy tự trọng".

Trong từ điển của Trần Trường Phong không có từ tự trọng, anh bế Trình Nặc vào phòng ngủ, chỉnh gối cho cô rồi để cô tiếp tục đọc sách, còn mình thì nằm cạnh cô, ôm eo cô, bảo cô đọc cho anh nghe nội dung trong sách.

Giọng cô nhẹ nhàng, không có gì đặc biệt, đọc xong một trang thì anh đã ngủ thiếp đi.

Trình Nặc vuốt ve khuôn mặt anh, có vẻ anh thực sự rất mệt.

Nhưng cô lại không muốn khuyên anh đừng đến nhà cô nữa, cô cảm thấy anh đến tìm cô chắc chắn là vì anh vui vẻ, cô cũng rất vui.

Đọc sách trên giường quả nhiên rất dễ buồn ngủ, Trình Nặc ngáp một cái, đặt sách lên tủ đầu giường, tắt đèn, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ ngày mai phải dậy sớm nấu bữa sáng cho Trần Trường Phong.

Nhưng đồng hồ báo thức còn chưa kêu, Trần Trường Phong đã dậy sớm hơn cô, anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ.

Trình Nặc bị tiếng anh trở mình làm cho tỉnh giấc, nhìn anh như vậy, cô liếc nhìn đồng hồ, lo lắng hỏi:

"Sao thế? Không ngủ được à? Đang nghĩ đến chuyện công ty sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!