Chương 46: Giải quyết

Trần Trường Phong rất giỏi chọc giận Trình Nặc, nhưng cũng rất giỏi dỗ dành cô.

Ban đầu Trình Nặc đã định đuổi anh ra sofa ngủ, nhưng khi cô tắm xong đi ra thì thấy Trần Trường Phong đang ngậm một bông hoa giả trong miệng, một tay chống khung cửa, một tay chỉnh mũ lưỡi trai

- là chiếc mũ lưỡi trai màu đen của cô.

Anh đứng thẳng một chân, chân kia co lên, chống vào tường, tạo dáng ngầu một cách kỳ quặc.

Trần Trường Phong:

"Người đẹp, nhìn xem ai đến đây nào?"

Trình Nặc nhìn anh từ đầu đến chân, cố ý hỏi:

"Ồ, bây giờ anh là ai thế?"

Trần Trường Phong nhả bông hoa trong miệng ra, xoay người hai vòng rồi đưa cho cô, sau đó bất ngờ cởi mũ lưỡi trai ném đi:

"Là bạn trai Kappa của em đây!"

Cái gì? Ánh mắt cô theo chiếc mũ bay đi rồi lại quay trở lại, lúc này cô mới nhận ra trên đầu anh đang đội một vật mềm mại màu hồng, thật sự rất giống Kappa bị hói đầu, Phụt...

May mà cô không uống nước, nếu không đã sặc chết rồi, hoặc cũng phun hết vào mặt anh.

Trần Trường Phong tự mình cười phá lên trước, vừa sờ đầu vừa cười đến mức nước mắt chảy ra.

Lúc này, Trình Nặc mới nhìn rõ, cái mà anh đang đội là miếng dán ngực silicon của cô.

Cô ngừng cười, á á gào thét, nhảy lên người anh đánh anh:

"Anh điên à! Anh bị thần kinh hả?"

Anh nâng chân cô lên, ôm cô vào lòng, để cô tùy ý đánh vai, véo tai, còn liều mạng hỏi:

"Giống không? Giống Kappa không?"

Sau đó, anh cùng cô ngã xuống giường, vừa né tránh đòn tấn công của cô, vừa cúi xuống hôn cô. Dù là giận dỗi hay vui vẻ, cuối cùng hai người vẫn quấn lấy nhau, tiếng động dần dần thay đổi.

Quậy đến tận khuya, sáng sớm lại có cuộc họp quan trọng, Trần Trường Phong chỉ ngủ được vài tiếng đã phải dậy, Trình Nặc ngủ mê man, không thể dậy nấu bữa sáng cho anh, cô ngồi trên giường, ôm chăn ngẩn ngơ tỉnh ngủ.

Trần Trường Phong kéo chăn cho cô, nhét thêm một con thú bông vào lòng cô rồi bảo cô ôm nó ngủ tiếp.

Sáng sớm ngủ lại rất dễ, anh còn chưa ra khỏi cửa thì cô đã ngủ say lại.

Rèm the ấm áp, gió sáng se lạnh, anh ngồi trên taxi đi làm với trái tim đầy oán hận, anh muốn đợi công ty ổn định lại sẽ cùng Trình Nặc đi du lịch, anh không muốn đi làm thêm một ngày nào nữa.

Nhưng đời người nào như ý muốn, công cuộc cải cách khởi đầu đã khó, giữa chừng cũng khó, đến giai đoạn sau lại càng khó khăn chồng chất.

Báo cáo tài chính quý mới được công bố, Trần lão gia lại tức giận đến mức lên cơn cao huyết áp, phải nhập viện nằm điều trị suốt mấy ngày trời.

Con cháu trong nhà thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc ông cụ, nhưng Trần Trường Phong lại là người cuối cùng được Trần Thế Vũ sắp xếp đến.

Vừa nhìn thấy Trần Trường Phong, ông cụ liền cầm gậy gõ vào thành giường, hỏi xem nó có phải đến để ông già này sống thêm dăm ba hôm nữa trong viện hay không.

Trần Trường Phong lúc này đúng là cháu ngoan, ngồi xổm bên giường bị ông nội vụt cho mấy gậy, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải bố cố ý hay không, lại chọn đúng lúc ông nội hồi phục sức khỏe, có sức để đánh người thì mới cho anh đến.

Đợi ông nội hết giận, cũng có thể là do đánh anh mệt rồi, Trần Trường Phong rót một ly nước ấm dỗ dành ông uống, thành khẩn hỏi:

"Ông nội, rốt cuộc là ông giận cháu chuyện gì? Ông nói đi, cháu giải thích cho ông nghe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!