Chương 45: Hóng hớt

Khi ở bên Trần Trường Phong, Trình Nặc lúc nào cũng có chuyện để nói, hoặc nói cách khác, Trần Trường Phong khi ở bên cô thì luôn bép xép không ngừng.

Cô chỉ cần thỉnh thoảng bắt chuyện, anh có thể biểu diễn độc thoại đến tận giao thừa.

Trần Trường Phong không chỉ là bạn trai của Trình Nặc, mà còn là cái hố đen để cô trút bầu tâm sự. Cô nói với anh bằng giọng điệu hơi buồn:

"Câu chuyện của em và Lương Vân Thăng đã kết thúc rồi."

Trần Trường Phong là khán giả trung thành của mối tình đơn phương này, anh cố nhịn không buột miệng chửi thề, vỗ vai an ủi cô:

"Ai trẻ tuổi mà chẳng từng nhìn nhầm người, không sao đâu, phải chia tay người không phù hợp thì mới có thể gặp được anh."

Trình Nặc nằm trong vòng tay anh, lại đang nghĩ đến một người đàn ông khác:

"Thực ra Lương Vân Thăng rất tốt, nếu không phải anh phá đám, có lẽ em đã..."

Trần Trường Phong ngắt lời cô:

"Không thể nào. Trình Nặc, em có thực sự nghĩ anh sẽ không nổi giận với em không? Hổ không gầm thì em tưởng anh là Heo Peppa à?"

Trình Nặc véo vào bụng anh:

"Sao anh dám quát em hả?"

Trần Trường Phong hít hà, né tránh, nắm tay cô, không cho cô làm hại mình, anh nhe răng, đe dọa:

"Tóm lại, em từ bỏ ý nghĩ đó đi, có anh ở đây, em không thể nào ở bên bất kỳ người đàn ông nào, à, phụ nữ cũng không được."

Anh bá đạo tuyên bố chủ quyền, Trình Nặc lại nhớ đến khoảng thời gian chưa yêu anh, lúc đó, anh vừa thích cô, vừa không thể can thiệp vào tình cảm của cô, chỉ có thể mách lẻo với bố cô, trông rất đáng yêu.

Cô chìm đắm trong hồi ức, không nói gì, Trần Trường Phong lại tưởng cô vẫn còn buồn vì phải chia tay Lương Vân Thăng, tâm trạng anh có chút phức tạp, không nói được lời an ủi nào, thậm chí anh còn muốn đăng bài hỏi xem vợ anh như vậy có tính là yêu anh không?

Mấy phút sau, Trần Trường Phong ôm Trình Nặc, cắn tai cô:

"Được rồi, lâu như vậy, Chopin đã đàn xong một bản Nocturne để tưởng niệm tình yêu đã chết của em rồi đấy."

Đôi môi ấm áp của anh chạm vào da cô, khiến cô cảm thấy nổi da gà.

Trình Nặc nâng tay lên, luồn qua nách anh, ôm lấy vai anh:

"Tình yêu của em chưa chết, em đang ôm nó đây này."

Ánh đèn bàn lờ mờ cũng không thể che giấu nụ cười gian xảo của Trần Trường Phong.

Hai người ôm nhau, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, nhưng trước khi ngủ, bọn họ lại trò chuyện về chuyện của Trần Dịch An.

Trình Nặc nhắc đến cuộc trò chuyện của cô và La Khả Ni, cô có chút đồng tình với quan điểm của La Khả Ni, nếu như nhân vật chính không nhận ra tình cảm của đối phương, thì liệu có phải là hai người họ đã hiểu lầm?

Trình Nặc hỏi:

"Là Dịch An nói với anh rằng em ấy thích chị Khả Ni sao?"

Trần Trường Phong:

"Ừ, hôm đó chúng ta đến nhà Triệu Tông Kỳ chơi, lúc về anh có hỏi nó..."

Nói được nửa chừng, anh suy nghĩ về tình huống hôm đó, đột nhiên anh như phát hiện ra châu lục mới:

"À, à, là anh hỏi nó,"không phải là vợ Triệu Tông Kỳ đấy chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!