Chương 44: Sự khác biệt

Trình Nặc do dự mãi không quyết định được có nên chứa chấp Trần Trường Phong hay không, cô hỏi đi hỏi lại: "Anh mặt dày, bị đánh thì đánh thôi, nhưng đừng có lôi kéo em vào, để em cũng bị đánh đấy!"

Trần Trường Phong bị hỏi nhiều lần đến mức tủi thân: "Người phụ nữ này, tình yêu của em nông cạn vậy sao? Không chịu nổi thử thách thế à?"

Trình Nặc: "Làm sao mà sâu sắc được. Em đang chăm sóc da, làn da em trắng trẻo mịn màng lắm đấy."

Trần Trường Phong sờ cánh tay cô, đúng là rất mềm mịn.

Bị cô làm cho phân tâm, anh suýt nữa quên mất vấn đề đang bàn luận.

Trình Nặc lại khuyên nhủ anh: "Anh vẫn nên đến chỗ ông nội nhận lỗi đi, dù sao cũng là người một nhà, ông ấy không thể nào đánh chết anh được."

Trần Trường Phong: "Người một nhà thì người một nhà, nhưng ông già rồi nên tay chân run rẩy không kiểm soát được lực, nhỡ đánh hỏng nhan sắc của anh thì làm sao?"

Trình Nặc thấy anh nhất quyết muốn ở lại nhà cô, cô lại lôi bố cô ra "dọa": "Anh nghĩ kỹ đi, bố em đánh người cũng không nhẹ tay hơn ông nội anh đâu."

Trần Trường Phong: "Sao ai cũng muốn lấy mạng anh thế? Duỗi cổ ra cho chặt hay rụt cổ lại cũng bị chặt, thôi được rồi, anh thà chết trong sung sướng còn hơn. Anh quyết định ở lại đây!"

Trình Nặc gật gật đầu: "Vậy thì được, vừa hay mấy hôm nữa em phải đi công tác, anh ở nhà trông nhà giúp em, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa luôn nhé."

Trần Trường Phong ngẩn người, mục đích đạt được rồi, nhưng sao lại không giống như anh tưởng tượng?

Dù sao thì Trần Trường Phong cũng đã chuyển đến nhà Trình Nặc.

Nửa tháng qua, anh bận rộn với việc cải cách công ty, không có thời gian đến tìm "cô bạn gái thơm tho", mỗi ngày chỉ có thể tranh thủ lúc ăn cơm để gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Trình Nặc, nhắc nhở cô về sự tồn tại của anh.

Bây giờ cuối cùng cũng được "dính" lấy bạn gái, anh lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhìn cô đang đứng bên bếp luộc mì spaghetti, anh vừa muốn lại gần cô vừa sợ làm phiền cô, bèn hát to: "Anh có thể ôm em không, người yêu ơi~"

Trình Nặc quay đầu lại, giơ chiếc muôi vớt mì trong tay "đe dọa" anh: "Còn nói hảm nữa là em đá anh bay đầu đấy!"

Trần Trường Phong bèn lại gần, ôm cô từ phía sau, cười nham nhở: "Rõ! Im miệng! Anh biết rồi!"

Mùa xuân đã đến, hoa nở khắp nơi, Trình Nặc nghỉ ngơi một thời gian dài, Kiều An Na cứ mấy hôm lại gửi thông báo cho cô xem cô có hứng thú tham gia sự kiện nào không. Cuối cùng, cô quyết định nhận lời tham gia một buổi trình diễn thời trang cao cấp, tiện thể mua váy và túi xách.

Sự kiện được tổ chức ở nước ngoài, Trần Trường Phong rất muốn đi cùng cô.

Nhưng công ty vẫn còn một "mớ hỗn độn" chờ anh "dọn dẹp"

- mặc dù anh đã nghĩ đến việc để bố anh giải quyết hậu quả và cũng đã mạnh dạn đề xuất phương án này, nhưng kết quả là bị bố anh cúp máy và chặn số.

Trần Trường Phong không nỡ phải xa Trình Nặc, muốn ở bên cô thêm một chút nữa. Dù sao cũng đang trốn "bão", anh cũng không ra ngoài, ở lại nhà Trình Nặc, cùng cô nấu ăn, xem phim, làm việc nhà, rồi cùng nhau... ngủ.

Vào một buổi chiều gió nhẹ nắng ấm, hương hoa ngọt ngào thoang thoảng bay vào từ cửa sổ, Trình Nặc đột nhiên nói muốn ăn đào.

Bên ngoài khu phố có một tiệm hoa quả, hai người mặc áo phông và quần thể thao xuống lầu mua hoa quả, còn chọn thêm một quả dưa hấu ngọt.

Trên đường về, Trình Nặc lại nhìn thấy quán kem yến mạch ít calo bên cạnh, liền mua một cây kem ốc quế màu xanh lam hình quả địa cầu, vừa đi vừa ăn.

Điện thoại Trần Trường Phong reo lên, nhìn thấy là mẹ gọi đến, anh liền nghe máy. May là không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Lý Du Du muốn hỏi han xem anh ăn ở, sinh hoạt có quen không.

Trần Trường Phong nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai trái, đồng thời chuyển túi dưa hấu từ tay phải sang tay trái, như vậy tay phải có thể rảnh rỗi nắm tay Trình Nặc.

Nói thêm vài câu, anh bèn nói với mẹ là đang ở ngoài không tiện nói chuyện điện thoại, rồi cúp máy.

Sau đó, anh quay sang nói với Trình Nặc: "Mẹ anh sợ anh làm phiền em, bảo anh trả tiền nhà cho em."

Trình Nặc tiêu tiền của anh thì không nương tay chút nào, nhưng vẫn khen ngợi dì Du Du vài câu: "Dì chu đáo quá, hôm qua còn gửi nhiều hải sản đến cho em nữa. A, tối nay em làm cho anh ăn nhé, hải sâm em đã ngâm xong rồi, to thế này này!"

Nghe giọng điệu của cô, Trần Trường Phong "chậc" một tiếng: "Bổ dưỡng quá nhỉ, chắc là dành cho anh đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!