Chương 42: (Vô Đề)

Mặc dù Trần Trường Phong có thể mặc quần áo của mình để về nhà, nhưng anh cảm thấy việc này chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, mẹ anh nhất định biết anh vừa ở chỗ Trình Nặc về.

Vì vậy, anh dứt khoát gọi điện về nhà, nói không về ăn cơm,

"Trình Nặc nói muốn mời con ăn cơm."

Trình Nặc đi ngang qua ghế sofa, anh vừa cúp máy, cô đã gõ lên đầu anh một cái:

"Mời anh ăn hạt dẻ ấy!"

Trần Trường Phong một tay bảo vệ cái đầu thông minh của mình, tay kia cầm điện thoại tìm kiếm nhà hàng gần đó:

"Anh đói rồi, gọi đồ ăn ngoài nhé? Hoặc là anh xuống lầu mua chút đồ ăn mang lên ăn."

Trình Nặc kéo ngăn kéo dưới bàn bếp ra, lấy ra một tấm bản đồ vẽ tay đưa cho anh:

"Bố em vẽ đấy, anh muốn ăn gì thì xem."

Trần Trường Phong nghiên cứu nét chữ của bố vợ một lúc, không khỏi cảm thán:

"Đúng là bố vợ, đỉnh thật."

Anh tìm thấy một tiệm bánh hành được đánh dấu bằng hình ảnh ngón tay cái:

"Anh muốn ăn cái này."

Trình Nặc gật đầu đồng ý, mấy ngày nay cô không có việc gì làm, có thể buông thả một chút. Cô nói sẽ trộn thêm chút salad ăn kèm, Trần Trường Phong liền một mình xuống lầu mua cơm.

Bản đồ của bố Trình vẽ còn dễ nhìn hơn cả bản đồ trên điện thoại, Trần Trường Phong tìm đường mua đồ ăn cũng tiết kiệm được kha khá thời gian.

Lúc xách đồ ăn mua được quay lại, đi đến dưới lầu anh vô thức ngẩng đầu nhìn lên sân thượng phía trên, có thể nhìn thấy cửa ban công nhà Trình Nặc đã khóa kín.

Anh chỉ nhìn khoảng nửa phút, kết quả lại gặp phải bảo vệ đang đi tuần tra. Anh bảo vệ có trí nhớ khá tốt, vẫn còn nhớ người đàn ông có hành động kỳ quặc này, liền hét lớn:

"Này! Ở đây không được leo trèo tập thể dục đâu! Cậu ở căn hộ nào đấy, có phải cư dân của khu chúng tôi không?"

Vừa hay Trình Nặc mở khóa cửa chính cho anh, Trần Trường Phong chào anh bảo vệ một cái, sải bước vào tòa nhà, bỏ lại một câu:

"Tôi là con rể tương lai của cư dân nhà anh đấy~"

Anh bảo vệ vẻ mặt khó hiểu, cảm thấy người đàn ông này đúng là có chút vấn đề về đầu óc.

Ăn tối xong, trời cũng đã tối, Trần Trường Phong muốn dùng lại chiêu cũ nói với mẹ anh rằng hôm nay tiếp tục ở lại công ty, Trình Nặc ngăn anh lại:

"Anh ngốc hay là anh tưởng dì Du Du ngốc?"

Cái cớ này đúng là hơi vụng về, nhưng chẳng phải là vì muốn giữ gìn danh tiếng cho cô sao, anh vẫn còn nhớ lời dặn dò yêu đương bí mật của cô mà.

Trình Nặc nghe xong cạn lời:

"Anh nghĩ bây giờ còn có ai không biết quan hệ của chúng ta a"

Trần Trường Phong gãi đầu, quyết định mặc kệ tất cả:

"Nếu đã vậy, anh dứt khoát chuyển ra ngoài sống chung với em luôn!"

Trình Nặc:

"Được đấy, bố em thường xuyên đến đưa đồ ăn cho em, anh không sợ bị ông ấy bắt gặp đánh cho một trận thì cứ ở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!