Trần Trường Phong dỗ dành Trình Nặc hồi lâu, nhưng cô vẫn không chịu đồng ý với những tư thế vượt quá giới hạn. Anh đành thỏa mãn xen lẫn chút tiếc nuối, ôm cô ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, Trần Trường Phong phải đi làm, cũng vì muốn giải thích cho lời nói dối với mẹ mình tối qua, nên anh dậy từ rất sớm.
Không ngờ, Trình Nặc lại dậy sớm hơn anh, cô mặc đồ ngủ, nấu bữa sáng trong bếp, nấu cháo yến mạch, chiên trứng, xúc xích, còn rửa một túi rau salad.
Trần Trường Phong cảm động ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa khen ngợi:
"Bảo sao em là ngôi sao của thành phố Cầm, xinh đẹp, tốt bụng, lại đảm đang, dũng cảm, thành phố Cầm có em thật tươi đẹp!"
Trình Nặc chỉ cười, cô làm những việc này cũng chỉ mất mười mấy phút, hơn nữa lát nữa Trần Trường Phong đi làm, cô lại có thể ngủ nướng. Cô múc thêm một bát cháo cho anh, đặt sang một bên để nguội, rồi chống cằm nhìn anh ăn.
Cảnh tượng này khiến Trần Trường Phong cảm thấy ấm áp lạ thường, giống như một cặp vợ chồng son vậy. Anh nuốt vội miếng cải xoăn, áy náy nói: Dù anh rất muốnTrẫm cùng ái khanh cởi long bào, từ nay quân vương không thiết triều, nhưng màThái thượng hoàng
"vẫn đang giám sát, anh phải đi làm đây."
Trình Nặc cười với anh: Cố lên nhé.
Vẻ dịu dàng của cô khiến Trần Trường Phong không quen, cái tính xấu xa của anh cứ thích bị mắng vài câu mới thấy thoải mái.
Trước giờ cao điểm, Trần Trường Phong bắt taxi đến công ty, anh thay chiếc áo sơ mi dự phòng để ở văn phòng, rửa mặt. Lúc này, anh mới nghe thấy tiếng bước chân của cô lao công đến bật đèn và lau dọn văn phòng.
Trần Trường Phong không tài nào tập trung vào bản kế hoạch trước mặt, đầu óc anh còn để quên ở nhà Trình Nặc.
Anh nhắn tin cho cô: "Thực ra hồi đó, bố anh vẫn luôn có kế hoạch đưa anh đi du học, chỉ là mẹ anh không nỡ xa anh thôi.
Lúc đó, anh cũng chẳng ra gì, học hành không đến nơi đến chốn, cho dù không phải là Lưu Phong thì cũng sẽ có Lý Phong, Vương Phong, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ là trùng hợp vào lúc đó mà thôi.Anh lại nói:Ông già còn phải cảm ơn em đấy, nếu không phải vì chuyện năm đó, ông ấy cũng chẳng có cớ gì mà đưa anh ra nước ngoài cải tạo, anh cũng không biết mình sẽ trở thành dạng gì.
"Cuối cùng, anh còn nói:"Nghĩ vậy, anh cũng phải cảm ơn em. Đại ân đại đức của Tây Môn đại hiệp, xin nhận của tại hạ một lạy!
"Nói nhiều như vậy nhưng Trình Nặc chỉ đáp lại một câu:"Được rồi, em biết rồi."
Trình Nặc biết, anh nói như vậy là không muốn cô tự trách, giống như trước đây, anh chưa từng kể cho cô nghe.
Cô cảm thấy Trần Trường Phong thật sự là một người rất tốt bụng. Có những người muốn người khác cảm thấy có lỗi để thỏa mãn, bao gồm rất nhiều bậc cha mẹ lấy danh nghĩa tình yêu để trói buộc con cái.
Nhưng Trần Trường Phong khi gặp vấn đề luôn tự tìm lý do từ bản thân, tuyệt đối không bao giờ đổ lỗi cho bất kỳ ai.
Lúc nhỏ, mẹ thường dành nhiều thời gian hơn cho Trần Dịch An, đưa em đi khắp nơi chữa bệnh. Mẹ anh nói lời xin lỗi, anh ngơ ngác hỏi:
"Sao mẹ lại xin lỗi con? Vì sinh ra con quá khỏe mạnh à?"
Tuổi niên thiếu nổi loạn, anh chán ghét học hành, chỉ muốn chơi game, xem truyện tranh, trèo tường, trốn học. Mẹ anh vừa sinh em trai xong lại thấy áy náy, nghĩ rằng anh làm vậy để thu hút sự chú ý, anh thờ ơ nói:
"Liên quan gì đến Hạo Hạo chứ? Nó còn chưa biết nói, cũng đâu phải nó xúi giục con trốn học."
Còn có Trình Nặc, người mà anh luôn trêu chọc, chọc giận, bất cứ điều gì anh làm cho cô, đều xuất phát từ lòng tốt của anh. Anh tùy tiện nhúng tay vào chuyện của cô, cô không tức giận, anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Chính vì biết anh là một người tốt, cho nên Trình Nặc dù cãi nhau với anh nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thực sự ghét anh.
Trình Nặc quả thực rất hiểu Trần Trường Phong, nhưng cô không biết, anh vẫn chưa kể hết câu chuyện năm đó.
Năm đó, Lý Du Du và Trần Thế Vũ bất đồng quan điểm về việc học của con trai, chỉ cần Trần Trường Phong không muốn đi du học, thì Lý Du Du sẽ tìm cách để anh học ở trong nước, bà tin tưởng, con trai bà chỉ hơi nghịch ngợm, nếu như muốn học, thì bất cứ lúc nào cũng kịp.
Cũng giống như Trần Dịch An, luôn tin tưởng tuyệt đối rằng anh trai muốn làm gì thì nhất định sẽ thành công.
Trần Trường Phong lớn lên trong môi trường như vậy, thật sự là tảng đá mà người làm bố như Trần Thế Vũ cũng không thể lay chuyển được.
Vì vậy, Trần Thế Vũ đã tiểu nhân, lợi dụng Trình Nặc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!