Kiều An Na gửi tin nhắn cho Trình Nặc, nói rằng vai nữ chính trong bộ phim cô ấy thử vai mấy hôm trước coi như nắm chắc mười phần, còn kèm theo một tin tốt nữa, đó là bộ phim mới của Lương Vân Thăng, nhà đầu tư có ý muốn mời cô ấy tham gia, tuy rằng đất diễn không nhiều,
"nhưng chẳng phải em muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn sao?"
Trình Nặc nhìn màn hình điện thoại, cười ngây ngô: Được ạ.
Cô vừa nhận được tin nhắn của quản lý, thì Lương Vân Thăng đã liên lạc với cô, nói rằng anh ấy vừa xem một kịch bản, có một vai rất hợp với cô.
Trình Nặc hiếm khi có dịp trò chuyện với người bận rộn như anh, cô chớp lấy thời cơ, quyết đoán hẹn anh đi ăn tối để bàn bạc kỹ hơn.
"Được, để anh rủ đạo diễn cùng đi."
Trình Nặc nghĩ, anh ấy cũng biết ý tứ đấy chứ. Nhưng mà cũng chẳng sao, cô tin rằng đạo diễn rồi cũng sẽ có lúc rời đi thôi.
Thật ra, Trình Nặc cũng cảm nắng Lương Vân Thăng được một thời gian rồi, từ hồi quay phim chung với nhau năm ngoái.
Lúc đó cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đã nhiều năm không đóng phim, trong phim vào vai một nàng kỹ nữ xinh đẹp, quyến rũ thời dân quốc, có chuyện tình cảm với nam chính do Lương Vân Thăng thủ vai.
Cô không phải nữ chính, cũng không có nhiều cảnh thân mật, nhưng Lương Vân Thăng rất kiên nhẫn hướng dẫn cô diễn xuất, giúp cô tìm cảm xúc, làm mẫu cho cô, cứ thế, Trình Nặc dần nảy sinh tình cảm ngưỡng mộ với anh.
"Có lẽ Lương Vân Thăng cũng cố ý"thả thínhmình?
Cô thầm nghĩ. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể cưỡng lại sự dịu dàng của Ảnh đế!
Trong suốt 20 ngày cô tham gia đoàn phim, lịch trình quay phim rất dày đặc, phải làm việc ngày đêm, mặc dù có rất nhiều điều mới mẻ muốn chia sẻ với người khác, nhưng cô lại không có thời gian.
Sau khi phim đóng máy, cô đã ngủ li bì mấy ngày liền, cũng không còn tâm trạng để nhắc lại chuyện lúc đó nữa, vì vậy, Trần Trường Phong hoàn toàn không biết gì về mối tình đơn phương này của cô.
Trình Nặc đối với Lương Vân Thăng cũng giống như fan hâm mộ đối với thần tượng vậy. Cô sẽ xem tin tức về anh, xem video của anh, thỉnh thoảng anh nhắn tin cho cô, cô ấy sẽ rất vui, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Cho đến mùa xuân năm nay, bộ phim được công chiếu, cô theo đoàn phim đi quảng bá ở một số nơi, trong buổi ra mắt đầu tiên, trời đã đổ mưa lớn. Để phù hợp với tạo hình nhân vật, cô đã mặc một chiếc váy dài gợi cảm, mỏng như tờ giấy, chỉ cần dính một chút nước cũng sẽ dính chặt vào người.
Và rồi, trong cơn gió xuân se lạnh ấy, Lương Vân Thăng đã cởi áo khoác của mình choàng lên người cô.
Từ ngưỡng mộ chuyển thành yêu mến, trái tim Trình Nặc cũng theo đó mà rung động.
Để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với Lương Vân Thăng, Trình Nặc đã dành hơn một tiếng đồng hồ để ăn diện trước khi ra khỏi nhà.
Nhà hàng mà họ hẹn gặp nhau nằm trong một căn biệt thự cổ, đi qua khu vườn, bước lên những bậc thang, rồi đi vào cánh cửa xoay cổ kính, cảm giác như lạc vào khung cảnh thời dân quốc trong phim vậy.
Trình Nặc nắm chặt túi xách, mỉm cười rạng rỡ bước về phía phòng riêng.
Tuy nhiên, khi đi đến hành lang trải thảm nhung, cô đã đụng độ Trần Trường Phong đang mặc áo phông trắng, quần jean.
Trần Trường Phong cũng nhìn thấy cô.
Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô vẫn chưa kịp biến mất.
Anh như nhìn thấy ma, theo bản năng sờ lên cổ mình, nhìn xung quanh xem có camera hay không, sau đó tiến lại gần, hỏi:
"Em đang quay phim à?"
Nụ cười của Trình Nặc đã nhạt đi, có chút lúng túng kéo cổ áo sơ mi của mình lên, khoanh tay trước ngực, đáp:
"Không phải, em đến gặp một người bạn."
Trần Trường Phong lập tức đoán ra người bạn mà cô nói là ai, anh chậc một tiếng: Lương Vân Thăng?
Trình Nặc không phủ nhận, ngược lại còn hỏi anh: Sao anh lại ở đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!