Hành trình theo đuổi vợ của Trần Trường Phong còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Anh đi loanh quanh trên cầu thang nhà mình một vòng, rồi lại quay về phòng, nói với mẹ mình còn chưa rời đi:
"Tối nay không còn chuyến bay nào đến thành phố Gia nữa, mai con đi sớm vậy."
Lý Du Du ừ một tiếng:
"Vậy con cố gắng lên."
Vì không đi được, Trần Trường Phong muốn nghe mẹ kể thêm về chuyện của Trình Nặc:
"Hôm đó sao cô ấy lại nói như vậy ạ?"
Lý Du Du nhớ lại biểu cảm của Trình Nặc lúc nắm tay bà nói chuyện:
"Chắc là uống hơi nhiều rượu, hơi say, không kiềm chế được."
Trần Trường Phong nhớ ra cô đã say, tối hôm đó anh còn đắp chăn cho cô.
Anh lại hỏi:
"Cô ấy còn nói gì nữa không? Mẹ đừng có úp úp mở mở nữa, nói hết cho con nghe đi."
Lý Du Du:
"Là mẹ nói con không hiểu chuyện, không biết bao giờ mới dẫn bạn gái về ra mắt. Sóng Nhỏ đột nhiên hỏi mẹ thấy con bé thế nào, nói là thích con rồi, muốn làm con dâu mẹ. Mẹ nói:"Tốt quá, vậy khi nào con đến đây làm dâu nào?
", nó liền cười hì hì, nói hai đứa đang yêu nha."
Tuy rằng chỉ nói vài câu, nhưng lúc đó, Lý Du Du rất ngạc nhiên, không ngờ Trình Nặc lại nói với bà như vậy.
Trần Trường Phong không thỏa mãn cũng không hài lòng:
"Mẹ, sao mẹ không nói với con sớm?"
Lý Du Du:
"Mẹ nói với con làm gì? Hỏi con rằng hai đứa đang yêu nhau à? Chẳng phải câu này nên là con nói với mẹ sao?"
Trần Trường Phong nghẹn họng, lại oán trách:
"Mẹ đã biết rồi, sao mẹ còn nhắc đến chuyện kết hôn chính trị kia!"
Lý Du Du:
"Mẹ chỉ nói là nhà họ Lâm có ý định kết hôn chính trị, mẹ đâu có nói là mẹ đồng ý, đây không phải là đang nhắc nhở con, nhà họ Lâm có ý đồ này, sau này hợp tác hay gì đó thì cũng phải tính toán kỹ lưỡng cách xử lý sao."
Trần Trường Phong không cãi lại m, anh thừa nhận mình có chút giận cá chém thớt, suy cho cùng, người chọc giận bạn gái bỏ đi vẫn là anh.
Trình Nặc không phải là hoàn toàn không để ý đến anh.
Cô đã thừa nhận anh trước mặt người nhà anh.
Còn có bậc thang nào tốt hơn để xuống nữa chứ? Điều này giống như cầu trượt xoắn ốc trong công viên giải trí, anh chỉ hận không thể lập tức nhảy xuống, chào đón những quả bóng nhựa mềm mại đập vào người.
Anh muốn gặp Trình Nặc ngay lập tức, nếu như không thể gặp, thì ít nhất cũng cho phép anh nói chuyện với cô, anh hứa sẽ chân thành xin lỗi, làm mèo, chó, rùa, anh cũng đồng ý.
Anh chỉ muốn liên lạc được với cô.
Trần Trường Phong gọi điện thoại cho Trình Nặc, gọi đến cuộc thứ mười bảy, cuối cùng cô cũng nghe máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!