Trần Trường Phong vốn định giúp Trình Nặc che giấu, không để người khác biết bọn họ đang yêu nhau, kết quả bây giờ lại phải giấu giếm bí mật người khác đã biết trước mặt cô, làm gián điệp hai mang thật mệt lòng.
Sắp đến Tết rồi, Trình Nặc muốn về thành phố Cầm ăn Tết, Trần Trường Phong bắt đầu đếm ngược ngày tháng xa nhau. Tuy rằng tình yêu bí mật rất dằn vặt, nhưng cũng thật hạnh phúc. Mỗi ngày, nhìn thấy cô, anh đều rất vui, còn có thể lén hôn cô một cái lúc không có ai, hạnh phúc nhân đôi.
Hiện tại, ưu điểm duy nhất mà Trần Trường Phong khai quật được từ tình yêu chính là điều này, những thứ khác hình như không có gì thay đổi, thậm chí, sau khi trở thành bạn trai, cô còn mắng anh nhiều hơn.
Nhưng chỉ cần hôn cô một cái, anh có thể hạnh phúc cả đêm.
Trần Thế Vũ đầu cũng không ngẩng lên, nói còn tăng ca.
Trần Trường Phong định chuồn lẹ, kết quả bị ông gọi giật lại.
Trần Trường Phong ủ rũ:
"Bố, có chuyện gì, chúng ta về nhà nói chuyện được không? Mọi người đang đợi chúng ta đấy."
Trần Thế Vũ:
"Mẹ con hôm nay đi sự kiện rồi."
Trần Trường Phong:
"Vậy bố không có ai đợi, con có người đợi mà."
Trần Thế Vũ:
"Mẹ con dẫn cả Trình Nặc đi cùng."
Hả? Trần Trường Phong không biết chuyện này, Trình Nặc không nói với anh.
Anh bất lực ngồi xuống ghế sofa, vừa nhắn tin hỏi Trình Nặc, vừa hỏi bố có chuyện gì.
Trần Thế Vũ đưa cho anh một bảng biểu, trên đó là danh sách những quản lý cấp M5 trở lên của Trần thị dự định sẽ nghỉ việc sau Tết.
Danh sách rất dài, không thiếu những nhân vật có tiếng mà trước đây bố anh nói có thể lợi dụng.
Trần Trường Phong cau mày:
"Họ định đi theo cô con gây dựng cơ nghiệp riêng sao?"
"Bọn họ đã lập mưu rồi." Trần Thế Vũ đưa cho anh một báo cáo khác.
Nhớ đến báo cáo thường niên mà anh vừa xem cách đây không lâu, Trần Trường Phong có chút tức giận:
"Có khí phách như vậy, sao không nghỉ việc ngay bây giờ, còn tham tiền thưởng Tết với cổ tức vài đồng?"
"Đó là chuyện bình thường, không ai lại làm khó tiền của mình cả." Trần Thế Vũ không bận tâm đến chuyện đó, ông lo lắng sự việc ầm ĩ này sẽ khiến giá cổ phiếu của Trần thị giảm, đó mới là mối đe dọa nghiêm trọng.
Trần Trường Phong nhớ đến việc cô anh tung tin đồn anh là con hoang chỉ vì muốn tranh giành công ty, Trần Trường Phong cảm thấy bao năm qua mình chưa từng nhìn rõ bà ta.
Rõ ràng là hồi nhỏ, cô cũng bế anh, cho anh ăn, chơi đùa với anh, sao lại trở thành người như vậy?
Anh hỏi bố bây giờ nên làm gì?
Trần Thế Vũ muốn anh thử chiêu mộ một số phó tổng, điểm yếu của họ đều được ghi rõ ràng trong bảng biểu, muốn đánh vào từng người một cũng không phải là không có khả năng.
Hai bố con lại bàn bạc thêm một số việc của công ty, ăn tạm chút đồ ăn, mỗi người gọi vài cuộc họp điện thoại rồi mới về nhà.
Mẹ ơi. Trần Trường Phong vừa bước vào cửa đã gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!