Trong phòng karaoke, sau khi ăn uống no say, một bữa tiệc âm nhạc lại chính thức được bắt đầu.
Trần Trường Phong ngồi trước máy say sưa lựa chọn bài hát. Trình Nặc đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nói nhỏ vào tai anh:
"Em hơi đau đầu, em về trước nhé, mọi người cứ chơi vui vẻ."
"Hả? Vậy để anh tiễn em." Trần Trường Phong định đứng dậy, nhưng bị Trình Nặc ấn ngồi xuống. Hôm nay là ngày vui của anh, cô không muốn làm anh mất hứng.
"Không cần đâu, em bắt xe về là được rồi, rất gần."
Giữa họ không cần phải khách sáo, thấy cô đã kiên quyết như vậy, anh cũng không nài ép nữa, nhưng vẫn đứng dậy tiễn cô ra cửa. Vừa ra đến nơi, cô đã đẩy anh vào trong.
Trần Trường Phong đứng ở cửa, nhìn qua tấm kính trên cửa, cho đến khi chiếc váy liền màu xanh của cô khuất sau lối rẽ mới quay trở lại chỗ ngồi.
Có người cầm mic hỏi bài hát này là ai chọn, Trần Trường Phong nhìn lướt qua màn hình, là bài hát anh chọn cũng là bài hát mà Trình Nặc thích. Ban đầu, anh định hát song ca với cô, nhưng cô đã về rồi, anh cũng chẳng còn hứng thú hát nữa.
Triệu Tông Kỳ ngồi xuống bên cạnh anh, khoác vai bá cổ hỏi:
"Này, tiện thể bàn với cậu việc này, đám cưới của tôi cậu làm phù rể cho tôi nhé?"
Trần Trường Phong và Triệu Tông Kỳ là bạn cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ không quá thân thiết. Chủ yếu là vì cả hai đều là tiểu bá vương, hồi nhỏ suốt ngày cãi nhau, lớn lên mới vì chuyện làm ăn của gia đình mà trở nên thân thiết hơn.
Trong căn phòng này, tất cả đều là người chưa kết hôn, tự nhiên lại xuất hiện một người sắp lập gia đình, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào anh ta, hỏi han về cảm giác kết hôn sớm.
Triệu Tông Kỳ cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ là do gia đình hai bên sắp xếp, cô gái kia hơn anh ba tuổi, cảm thấy đến tuổi thích hợp để kết hôn rồi:
"Chị ấy tốt lắm, chị ấy biết quan tâm, chiều chuộng người khác."
Trần Trường Phong nghe vậy liền bật cười, thầm nghĩ: Vớ vẩn.
Trình Nặc hơn anh nửa tuổi, học trên anh một lớp. Hồi nhỏ, anh cũng giống như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau cô, miệng lúc nào cũng chị ơi, chị à, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy người chị này biết quan tâm, chiều chuộng anh cả.
Anh liếc nhìn đồng hồ, sau đó gửi tin nhắn cho Trình Nặc: Về đến nhà chưa?
Trình Nặc lập tức trả lời: Vừa vào cửa.
Trần Trường Phong lại hỏi: Đầu còn đau không?
Trình Nặc:
"Đỡ hơn rồi, phim trường hơi ngột ngạt, chắc là bị say nắng."
Trần Trường Phong:
"Uống nước Hoắc Hương Chính Khí chưa?"
Trình Nặc:
"Thôi tha cho em, uống cái đó còn khó chịu hơn cả say nắng."
Hai người nhắn tin qua lại, Trần Trường Phong mặc kệ âm nhạc ồn ào xung quanh, chăm chú nhìn vào điện thoại. Rõ ràng là buổi tụ tập do anh tổ chức, nhưng anh lại như biến thành người đứng ngoài cuộc.
Trình Nặc nói muốn đi tắm, chúc anh chơi vui vẻ rồi bỏ điện thoại xuống.
Khi ở một mình, người ta thường nhớ lại rất nhiều chi tiết đã bị lãng quên. Trình Nặc ngâm mình trong bồn tắm, nghịch cánh hoa hồng, nhưng trong đầu lại hiện lên câu nói của Trần Trường Phong:
"Cậu sao có thể giống cô ấy được?".
Lúc đó, bị mọi người trêu chọc, cô cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy có chút gì đó mờ ám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!